Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu - Chương 360

Cập nhật lúc: 2025-05-19 14:11:22
Lượt xem: 155

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thư Lệ siết chặt nắm đấm, nghiêng đầu nhìn Bình An nói: "Bác cứ kê đi ạ, dùng loại đắt tiền kia ấy, chỉ cần Bình An có thể khỏi bệnh thì tốn bao nhiêu tiền tôi cũng sẵn lòng."

"Mẹ ơi, hay là đừng ăn?" Thấy mẹ không vui, Bình An vội nói: "Vậy thì chọn loại rẻ tiền đi ạ, dù sao con cũng uống thuốc quen rồi, uống thêm vài năm cũng được, đừng tiêu tiền vô ích."

Thư Lệ rơi nước mắt: "Con đừng nói bậy, làm gì có chuyện uống thuốc thành quen chứ, đợi con khỏe rồi, sau này sẽ không cần uống thuốc nữa."

Bởi vì thêm một số dược liệu quý nên mỗi tháng tiêu tốn khoảng 1. 000 tệ, 1. 000 tệ năm 1993 thật sự không phải là số tiền nhỏ, khi thanh toán tiền sắc mặt Thư Liên tái mét, vốn còn đang nghĩ sẽ dùng số tiền này để mở cửa hàng, có thể không mượn tiền Thư Nhan thì sẽ không mượn, không ngờ ngoảnh lại đã vả mặt.

Được sự giúp đỡ của lão Hồ, không bao lâu đã tìm được một mặt bằng không tệ, khá gần trường học, mặt bằng rộng rãi, hai phòng gần 90 mét vuông, tổng cộng là hai tầng rưỡi, gác lửng là nơi để đồ lặt vặt, tầng hai ban đầu là chính chủ ngủ, bây giờ con cái chủ nhà đi học đại học ở nơi khác, hai vợ chồng không yên tâm nên cho thuê phòng để cùng đi với các con đến nơi khác.

"Tiền thuê nhà 600 tệ có đắt quá không?" Thư Lệ chưa từng kinh doanh, nên nghe thấy tiền thuê nhà này thì hơi bị dọa lùi, một tháng 600 tệ, lương của Lã Khánh Vĩ một tháng cũng chỉ hơn 400, phải bán bao nhiêu thứ mới có thể trả tiền thuê nhà, đây là còn chưa tính tiền điện nước, Thư Nhan còn nói thuê nhân viên bán hàng, Thư Lệ quả thực không dám nghĩ đến chi phí hàng tháng.

"Yên tâm, chị cứ tin tưởng em." Thư Nhan cười nói.

Ký hợp đồng ba năm, ý của chủ nhà là đóng tiền nhà một năm một lần, Thư Nhan quyết định đóng giúp Thư Lệ, bởi vậy cô có thể thoải mái hơn rất nhiều, kết quả nói kiểu gì Thư Lệ cũng không đồng ý, cò kè với chủ nhà rất lâu chủ nhà mới đồng ý lấy tiền nhà ba tháng một lần, tính cả năm trăm đồng tiền thế chấp, tổng cộng là hai ngàn ba trăm đồng.

"Ông Hồ kia, chị phải tặng gì đây? Mua thuốc có đủ không?" Thư Lệ không biết người môi giới cần tiền hoa hồng.

"Không cần đâu, đều là bạn bè cả, lát nữa em mời ông ấy ăn cơm là được." Thư Nhan không nói, chút tiền hoa hồng ấy cô lén đưa là được rồi.

Nhà này vốn là một cửa tiệm, là một tiệm mì, buôn bán bình thường. Không biết chủ cũ nghĩ thế nào mà mở một tiệm mì ở bên cạnh trường tiểu học, còn thuộc dạng cũ kỹ, có được bao nhiêu người ăn chứ? Mặt tường có hơi bẩn, phải sơn lại mặt tường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-360.html.]

"Em có quen với một người làm trang trí nội thất, lát nữa sẽ bảo anh ta tìm hai thợ tới đây, mặt tường kia cũng phải sơn lại, lại tìm thêm hai thợ mộc làm mấy cái khung hẳn là được rồi." Thư Nhan đi dạo một vòng, đề nghị.

Phía sau là phòng bếp, chắc chắn Thư Lệ không cần quá lớn, tìm một tấm ván gỗ ngăn cách lại, mặt sau dùng để nấu ăn, ngăn còn lại làm nhà kho.

Gọi một cuộc điện thoại, Trần Phi lập tức đi qua, không nói không rằng đồng ý ngay, có Trần Phi giúp đỡ thì có thể khởi công ngay, hơn nữa anh ấy chỉ lấy tiền công và phí vật tư, tốn không bao nhiêu tiền. Đúng lúc quầy thu tiền của cửa hàng bán đồ nội y lúc trước vẫn còn ở trong kho, dù sao cũng không dùng tới, Thư Nhan cho người kéo qua.

"Có muốn đặt hai cái bàn lớn ở đây không? Học sinh có thể đọc sách ở đây." Lâm Tuệ tới đón con, tiện đường ghé xem.

TBC

"Không cần, cũng không phải là học sinh cấp Ba, học sinh tiểu học có thể ngồi yên à?" Thư Nhan lắc đầu, nơi này bán đủ loại sách ngoại khóa còn có sách ôn tập và vở, bút đủ thứ loại.

"Cũng đúng." Lâm Tuệ thấy Thư Lệ đi từ trên lầu xuống, cười hỏi thăm: "Chào chị Hai, em là Lâm Tuệ, là bạn của Thư Nhan, chị gọi em Tiểu Tuệ là được ạ."

"Chào em." Tiếng phổ thông của Thư Lệ không chuẩn, mấy ngày nay rất cố gắng học tập cùng Thư Nhan, vẫn mang theo chút khẩu âm quê nhà: "Chỗ chị vẫn chưa sửa soạn xong, đến cả ghế cũng không có."

"Không cần đâu ạ, em ngồi cả một ngày rồi, hiện tại chỉ muốn đứng thôi ạ." Lâm Tuệ nhìn chung quanh: "Nơi này tốt lắm ạ."

"Tiệm của chị mới tốt, kiếm được nhiều tiền." Thư Nhan nghe Trương Hoa Tú nói, một tháng tiệm của Lâm Tuệ có thể kiếm được khoảng một trăm ngàn, không lo lắng không mất sức, tốt biết bao.

Lâm Tuệ cười cười, không phủ nhận lời này, lại tán gẫu đôi câu rồi dẫn con đi về, lúc đi còn nói sau này sẽ đến đây mua văn phòng phẩm.

"Người bạn này của em cũng được." Thư Lệ đột nhiên nói.

"Cũng được ạ, ở đây em có quen một người bạn tốt, hiện tại bọn em đang hùn vốn mở công ty, lát nữa em sẽ giới thiệu cho chị biết." Lâm Tuệ và Ngô Tú Nguyệt đều là bạn bè bình thường, ít nhất Thư Nhan không quá thân thiết với bọn họ, cũng như bọn họ cũng không mấy thân thiết với cô.

Loading...