Mới ra khỏi cửa khách sạn thì bọn họ lại nhìn thấy một người phụ nữ có làn da ngăm đen, dáng người nho nhỏ gầy yếu đang không ngừng nhìn xung quanh khách sạn.
Người phụ nữ này Thư Nhan có quen biết hoặc là nên nói đây là người phụ nữ mang lại ấm áp duy nhất trong ký ức của nguyên chủ.
"Chị hai."
Người đến đây là chị ruột của Thư Nhan, là con gái thứ hai trong ba người nên Thư Nhan gọi chị ấy là chị hai.
"Nhan... Nhan Nhan..." Thư Lệ giật mình quay đầu lại nhìn Thư Nhan, chị ấy sửng sốt một chút rồi nói: "Gầy đi rồi cũng trắng hơn nữa, trông em còn xinh đẹp hơn cả lúc đi lấy chồng."
Đây là người duy nhất sau khi Thư Nhan trở lại Tây Thành mà không nghi ngờ gì cô bởi vì chỉ có chị ấy là luôn nhớ rõ từng ngũ quan của Thư Nhan.
"Chị hai, sao ngày hôm qua chị không tới tham gia hôn lễ của anh ba. Em hỏi mẹ về chị thì bà bảo chị đang mang thai cho nên không thể ngồi xe được, chị..." Thư Nhan ngắm nhìn bụng chị ấy.
Thư Lệ lại rơi nước mắt một chút: "Nhan Nhan, em... cứu chị và đứa nhỏ với..."
"Tình hình thế nào chị cứ từ từ nói cho em biết." Thư Nhan nhanh chóng đưa chị ấy về phòng khách sạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-354.html.]
Thư Lệ cũng giống như Thư Nhan đều bị người trong nhà bán đi đổi lấy tiền để cưới vợ cho con trai bọn họ. Nhà chồng của chị ấy ở trấn trên, sở dĩ bọn họ đi về nông thôn cưới vợ là vì một con mắt của người kia bị mù.
Vốn dĩ Thư Lệ đã không đủ tự tin nay lại bị bán cho nhà chồng này nên chị ấy vẫn luôn ăn ít nhất nhưng lại làm nhiều nhất. Khó khăn mãi chị ấy mới có thể mang thai một đứa nhỏ nhưng sau đó vì quá kiệt sức nên không thể giữ lại được. Nhà chồng của chị ấy không những không thấy cảm thông mà còn cảm thấy Thư Lệ không có đủ năng lực, cho nên lại càng đối xử với chị ấy không tốt.
Năm thứ ba sau khi kết hôn, khó khăn lắm chị ấy mới có thể mang thai thêm lần nữa lúc này nhà chồng mới từ từ thu hồi tính khí lại. Bọn họ cũng làm gà vịt cho chị ấy ăn sau đó sinh ra được một cô con gái mập mạp, nhưng kết quả có thể tưởng tượng được chị ấy ở cữ chưa được bao lâu thì lại phải làm việc tiếp. Sau khi sinh xong lại có đứa thứ hai, cái thai này lại giống như đứa nhỏ đầu tiên, mẹ chồng không cho chị ấy ăn nữa mà còn ra sức sai khiến chị ấy muốn làm đứa nhỏ mệt đến mức không còn nữa. Kết quả đứa nhỏ này mạng lớn sau khi sinh ra lại là một bé trai gầy yếu, điều này khiến bà mẹ chồng cảm thấy ân hận ruột gan. Từ khi còn ở trong bụng mẹ đứa nhỏ này đã không được dưỡng cho tốt nên từ nhỏ đã luôn bệnh tật ốm yếu, bà mẹ chồng sợ nuôi không được nên lại ép buộc để Thư Lệ lại sinh thêm một đứa nữa.
TBC
"Chị không thể lại sinh được, nếu như chị lại sinh thêm một đứa nữa và đứa nhỏ là con trai thì chắc chắn bọn họ sẽ không chữa bệnh cho Bình An." Thư Lệ sờ lên bụng mình rồi khóc: "Nhưng căn bản chị không hề mang thai, người mang thai chính là cô em chồng nhà chị. Chồng cô ấy là bác sĩ ở bệnh viện trấn trên, là người công chức nên không thể sinh con thứ hai được. Nhưng mà cô ấy nói cô ấy muốn giữ lại đứa nhỏ này cho nên để chị mang thai giả, đến lúc đó cô ấy sẽ nói đứa nhỏ này chính là do chị sinh ra."
"Không phải chị có hai đứa rồi sao." Người không làm công chức cũng chỉ có thể được sinh hai con mà thôi.
"Cô ấy nói cô ấy sẽ chuẩn bị giấy chứng nhận để chứng minh rằng Bình An chỉ có thể sống chưa đến năm mười tám tuổi, như vậy là có thể sinh được ba đứa. Bình An nhà chị rõ ràng vẫn còn tốt đẹp vậy mà bọn họ lại đi nguyền rủa Bình An của chị. Nhan Nhan, chị biết em có năng lực, em giúp chị cứu Bình An nhà chị đi."
Chuyện này chắc chắn là phải giúp, nhưng xét cho cùng thì vẫn là Thư Lệ tự mình đứng ra.
Thư Nhan cẩn thận nhớ lại tính cách của chị Hai, chị ấy còn kiên cường hơn với nguyên thân một ít, ấy mà kiên cường cũng không được cái gì, nếu không chị ấy cũng không bị nhà chồng quấy rầy và chèn ép như vậy. Nếu thật sự bảo cô đi giúp đỡ thì Thư Nhan chắc chắn bảo chị ấy rời khỏi gia đình kia trước, nhưng chỉ sợ là chị Hai lại không muốn.
"Chị Hai này, nếu chị cứ tiếp tục ở lại cái nhà đó, cho dù em có giúp chị ngay lúc này thì chuyện đó vẫn có thể tiếp diễn." Đầu tiên, Thư Nhan chặn một câu trước, sau đó mới hỏi: "Chị muốn em giúp chị ra sao?"
Ánh mắt của chị Hai nhìn Thư Nhan không d.a.o động: "Ly hôn, chị muốn giống như em, chị muốn ly hôn xong sẽ dẫn mấy đứa con của mình đi. Ở sát nhà chị có một người phụ nữ, cô ấy đi làm ở Dương Thành, một tháng lương cũng có đến bốn năm trăm đồng. Chỉ cần chịu khổ một xíu, chị không tin không nuôi sống được bản thân và mấy đứa con."