"Chính xác, chuyện con người làm ông trời đều nhìn hết, không phải không bị báo ứng mà là chưa đến thời điểm thôi." Lý Miêu Miêu nhìn thoáng qua Phương Trạch Vũ rồi cũng không thảo luận với Thư Nhan về chuyện chồng trước của cô và Lý Kiều Kiều nữa.
Chỉ cần không đề cập tới Lý Kiều Kiều là Lý Miêu Miêu lại sẽ trở thành một người rất dịu dàng, Thư Nhan cảm thấy ở chung cùng cô ấy quả thật rất thoải mái.
Với cái tính khí nóng nảy dễ nổi giận của Thư Kiến Dương phải nên tìm một người dịu dàng như vậy để kìm anh ấy lại.
Sau khi ăn uống xong xuôi Thư Nhan lại đứng dậy chào tạm biệt bọn họ: "Ở Nam Thành em còn rất nhiều việc cho nên ngày mai phải trở về rồi, có chuyện gì chúng ta lại gọi điện thoại nhé."
"Đã lâu rồi em không trở về sao không ở lại Tây Thành chơi lâu hơn một chút?" Lý Miêu Miêu cũng cảm thấy nói chuyện với Thư Nhan rất thoải mái.
"Không được đâu, chủ yếu là em cảm thấy không yên lòng với hai đứa nhỏ, cũng chẳng biết mấy ngày nay ở nhà hai đứa có ngoan không nữa?"
TBC
Nhắc tới tụi nhỏ, cả Thư Kiến Dương và Lý Miêu Miêu đều không có ý muốn giữ lại nữa.
"Em cũng thật là, sao không đưa tụi nhỏ cùng nhau trở về. Nếu như em sợ nhà họ Diệp tìm tới em gây phiền toái thì không phải ở đây còn có anh ba sao! Nếu như bọn họ dám đến tìm em thì anh sẽ dựng bọn họ cho bọn họ đi ra ngoài bằng chiều ngang luôn." Thư Kiến Dương hừ nhẹ nói.
"Cũng không phải sợ bọn họ tới tìm em gây phiền toái đâu, thứ nhất là do mang theo tụi nhỏ thì không được tiện cho lắm, thứ hai cũng là vì bọn nhỏ còn phải đi học. Hiện tại mấy đứa nhỏ đi học không dễ xin nghỉ." Đương nhiên hiện giờ Thư Nhan không sợ nhà họ Diệp chủ yếu là cô ngại phiền toái thôi.
Vừa trở về khách sạn đã thấy Thư Hữu Phúc và Lâm Tử Hương đang ở đại sảnh chờ cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-353.html.]
"Nhan Nhan đã trở về rồi sao?" Lâm Tử Hương cực kỳ nhiệt tình đi lên, bà ta cười ha hả nói: "Buổi chiều ba mẹ phải trở về rồi, mày hiếm khi trở về nhà một chuyến nếu không mọi người cùng nhau trở về nhé?"
"Ở bên kia con còn rất nhiều chuyện nên không thể quay về được." Thư Nhan thẳng thắn từ chối.
Trở về thì sẽ rất nhiều chuyện, ăn tết cô đã không trở về rồi bây giờ mà trở về như vậy thì rất nhiều họ hàng thân thích sẽ đi đi lại lại. Sau đó chắc chắn mọi người sẽ lôi kéo cô rồi cảm thán nếu như cô trở nên xinh đẹp sớm hơn thì thật tốt, lúc đó Diệp Chí Cường cũng sẽ không ly hôn với cô hay nói linh tinh gì rồi.
Rồi lúc đó sẽ hỏi hiện tại cô đang ở đâu? Đang làm cái gì? Nếu như cô nói đang làm ăn buôn bán thì bọn họ sẽ hỏi làm ăn tốt hay xấu. Nếu như tốt thì chắc chắn bọn họ lại sẽ hỏi đang làm ăn cái gì các thứ các thứ, rồi sẽ bảo cô mang theo anh chị em trong nhà đi theo một chút. Còn nếu như không tốt thì bọn họ sẽ cảm thán rằng làm ăn buôn bán ở đó không dễ dàng, trở về sẽ truyền ra tin tức Thư Nha đã mất hết sạch tiền.
"Thật sự không quay về sao? Mẹ nuôi gà nuôi vịt chẳng chịu cho ai cả chỉ vì muốn để lại cho mày ăn thôi đấy. Lần này trở về, mỗi ngày mẹ sẽ hầm một con gà mái cho mày ăn, không phải mày thích ăn nhất canh gà hầm mẹ làm cho sao." Lâm Tử Hương muốn lôi kéo tay Thư Nhan nói chuyện nhưng lại bị Thư Nhan tránh đi.
Thích ăn cái gì chứ, trong trí nhớ của cô nguyên chủ chỉ được uống hai lần canh gà do bà ta làm, một lần là khi cô ấy kết hôn còn một lần là khi bà ta tới tìm cô ấy muốn vay tiền. Chỉ có thế thôi mà đã làm cho nguyên chủ cảm động rối tinh rối mù rồi, cô ấy chẳng những đưa hết tất cả số tiền của mình cho Lâm Tử Hương mà còn lấy cả chiếc vòng tay vàng mà Diệp Chí Cường mua cho cô ấy đưa cho Lâm Tử Hương nốt.
"Chờ lần sau đi, ở bên kia con còn rất nhiều chuyện." Thư Nhan liếc mắt nhìn tới chiếc vòng tay vàng mà Lâm Tử Hương đang đeo trên cổ tay, đó đúng là chiếc mà nguyên chủ đưa cho bà ta lúc trước.
Quả thật bọn họ chẳng để ý chút nào tới cảm giác của nguyên chủ, thậm chí đến cả ý nghĩ đi tới tiệm vàng thay đổi một kiểu dáng khác cũng không có vậy mà còn đĩnh đạc đeo luôn vào như vậy.
Thư Nhan thấy bọn họ vẫn lèo nhèo mãi không muốn đi nên cũng đã hiểu ý của bọn họ. Cô lấy hai trăm tệ từ trong túi tiền ra đưa cho Lâm Tử Hương: "Con không quay về đâu, mẹ với ba tự mình đi mua một chút đồ bổ về mà dùng, khi nào rảnh thì con sẽ trở về."
Nhận được tiền rồi cuối cùng hai người cũng cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.
Đã về quê một chuyến rồi vậy thì chắc chắn cũng phải mang một ít đặc sản ở đây cho những bạn bè ở Nam Thành. Thư Nhan gọi Phương Trạch Vũ chuẩn bị đi mua một ít đặc sản.