Họ đã có ý định ở lại khách sạn, không ngờ rằng chị dâu mới đã giúp bọn họ chuẩn bị phòng.
"Chúng ta ở lầu hai, lầu ba cũng đã trang trí xong, đến lúc đó ông bà nội, còn có ba mẹ anh cũng ở lầu ba." Thư Kiến Dương lái xe, cười nói.
Thư Nhan nhíu mày: "Anh ba, chị dâu không biết quan hệ của em và mọi người trong nhà, anh là rõ ràng nhất, em không thể ở cùng một chỗ với ông bà nội, tính khí của em hiện tại cũng không giống trước kia, bọn em ở khách sạn gần đó là được."
"Ông bà nội hiện tại với trước kia không giống nhau." Cảm thấy Thư Nhan không muốn nhắc tới bọn họ, thế nhưng hiện tại địa vị của cô chắc chỉ đứng sau Thư Kiến Dương.
Vậy cũng không tốt, Thư Nhan cũng không phải là Thư Nhan, đối với bọn họ thật sự không có tình cảm gì, ở cùng một chỗ quá xấu hổ.
Thư Kiến Dương suy nghĩ một chút, Thư Nhan không phải một mình, còn mang theo Phương Trạch Vũ, ở chỗ anh ấy quả thật không tiện, liền đồng ý cho bọn họ ở bên ngoài.
Khách sạn này chính là nơi Thư Kiến Dương mời rượu, xem như là khách sạn lớn nhất ở Tây Thành, Thư Nhan làm thủ tục thuê phòng.
Thấy Thư Nhan thuê hai phòng, Thư Kiến Dương nhất thời thoải mái, còn ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Phương Trạch Vũ một cái, một bên cảm thấy may mắn vì bọn họ còn chưa phát sinh quan hệ, một bên khinh bỉ Phương Trạch Vũ thế mà đến bây giờ vẫn chưa động thủ.
Phương Trạch Vũ cầm thẻ phòng dừng một chút, không để ý tới Thư Kiến Dương.
Gần đây Thư Kiến Dương có rất nhiều chuyện, sắp xếp cho Thư Nhan xong thì rời đi ngay, Thư Nhan dứt khoát dẫn Phương Trạch Vũ đi dạo Tây Thành.
Tây Thành bây giờ còn chưa phát triển, cũng không có nhiều nơi náo nhiệt, Thư Nhan dẫn Phương Trạch Vũ đi dạo nửa ngày, sau đó dẫn anh đi ăn mỹ thực tương đối nổi tiếng của địa phương.
"Tất cả đồ ăn ở chỗ này đều có ớt, anh có thể ăn được không?" Thư Nhan ở Nam Thành đã lâu, khẩu vị cũng thanh đạm hơn rất nhiều.
"Anh có thể ăn hơi cay." Lúc trước khi còn ở trong quân đội, quen biết người trời nam đất bắc, cũng học được cách có thể ăn một chút cay, thế nhưng trở về Nam Thành đã lâu, khả năng ăn cay dần dần vơi đi.
"Vậy thì tốt rồi, em cho anh nếm thử chút đồ ăn chính thống của Tây Thành."
Hương vị đồ ăn Tây Thành cùng với thế giới cũ của Thư Nhan giống nhau, thật lâu không ăn mỹ thực quê hương, Thư Nhan ăn đặc biệt tận hưởng.
"Đừng ăn nhiều như vậy, lát nữa không ăn được cơm chiều." Phương Trạch Vũ thấy Thư Nhan ăn không ít, vội vàng nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-344.html.]
Đồ ăn vặt ngon cũng không thể làm bữa chính, đến lúc đó no bụng rồi thì sao.
Thư Nhan quay đầu lại nhìn, quả thật ăn quá nhiều, ngượng ngùng cười cười.
Cơm chiều Thư Nhan vốn định dẫn Phương Trạch Vũ đến một nhà hàng rất nổi tiếng ở địa phương ăn, kết quả Thư Kiến Dương tới đón bọn họ, nói bà nội nấu cơm chờ bọn họ.
Vốn ông bà nội nguyên thân còn có bố mẹ Thư Kiến Dương đều ở đây, cho nên Thư Nhan sẽ không đi, nhưng cô đã từ chối một lần, lại từ chối thêm sẽ không nể mặt Thư Kiến Dương.
"Anh sẽ không đi." Phương Trạch Vũ do dự nói.
"Cùng đi đi, hay là anh không muốn cưới em?" Thư Nhan liếc anh một cái.
"Đi cùng đi, chính là muốn gặp cậu mới đặc biệt gọi Thư Nhan trở về ăn cơm." Thư Kiến Dương cảm thấy Phương Trạch Vũ được tiện nghi còn khoe mẽ.
Lúc về đến nhà, đồ ăn trong nhà đều đã chuẩn bị xong, nhìn thấy Thư Nhan, bất kể là lão gia tử, lão thái thái hay là vợ chồng bác cả tất cả đều trợn mắt há hốc mồm.
Thư Nhan trông như vậy sao?
TBC
Trong ấn tượng, Thư Nhan thấp bé mập mạp, vừa đen vừa hôi, người phụ nữ ăn mặc sành điệu này, vừa trắng vừa xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là tiểu thư nhà giàu, thật sự là Thư Nhan?
Lão thái thái chần chờ hô: "Nhan Nhan?"
"Bà nội, đã lâu không gặp, lúc trước ly hôn, cảm thấy không có mặt mũi gặp hai người, nên đã đưa con nhỏ rời khỏi Tây Thành, năm mới cũng không đi chúc tết mọi người, là cháu gái bất hiếu."
"Nghe giọng giống như vậy." Bác gái ghé sát vào bên tai bác cả nhỏ giọng nói.
Bác cả lườm bà ta một cái, cười nói với Thư Nhan: "Một mình cháu mang theo hai đứa nhỏ, ở bên ngoài vốn không dễ dàng, trong nhà có ông bà còn có hai bác mà."
"Đúng vậy, cháu có thể nghĩ đến việc xây dựng quê nhà, chính là hiếu thuận lớn nhất đối với chúng ta." Lão thái thái cười ha hả nói.
Thư Kiến Dương nhìn lão thái thái, lúc đó ngài cũng không nói như vậy, mấy ngày ở nhà còn mắng Thư Nhan là bại gia nữ.
Ông bà nội còn có vợ chồng bác cả, bọn họ không giống như trong trí nhớ nguyên thân đối với cô lạnh nhạt, chỉ có thể nói người tốt dễ bị người khác khi dễ, bản thân có đủ lớn mạnh, người trong nhà đối với cô cũng không giống nhau.