Thư Nhan liếc cô ấy một cái, nhìn về phía cửa bảo vệ, nhỏ giọng nói: "Trong công ty cũng không cần chứ?"
Hai người đứng ở bên ngoài giống như Môn Thần, khách hàng mà tới chắc chắn sẽ sợ hãi.
Hồ Thụy Tuyết nhìn một cái: "Không có, tôi cảm thấy rất tốt."
Chủ yếu là có La Kiệt ở đây, cô ấy cảm thấy an tâm.
Thư Nhan nhìn theo ánh mắt của cô ấy, La Kiệt - đội trưởng đội bảo vệ, là người lần trước cứu Hồ Thụy Tuyết, vào quân đội trễ hơn Phương Trạch Vũ mấy năm, lúc đó Phương Trạch Vũ là sĩ quan huấn luyện, sau khi bị thương thì về nhà, vốn có phân công công việc, lúc ấy ba của anh bị bệnh nặng, cho nên không muốn làm việc, mà là cầm tiền cho ba anh khám bệnh, mặc dù sau cùng không qua khỏi nhưng anh không hối hận.
Mấy chuyện này là Phương Trạch Vũ nói với cô, cô lại nói với Hồ Thụy Tuyết.
"Cảm ơn và thích là hai chuyện khác nhau, đừng để nhầm lẫn." Thư Nhan mở miệng nhắc nhở.
Hồ Thụy Tuyết nhìn Thư Nhan một cái, cúi thấp đầu: "Tôi biết, trong lòng tôi tự có tính toán, cô yên tâm đi."
Cô ấy và La Kiệt không phải là người cùng một thế giới đương nhiên, trải qua chuyện lần này, có thể nhà họ Hồ sẽ không nhúng tay vào chuyện tình cảm của Hồ Thụy Tuyết, nếu thật sự tiến tới với La Kiệt, nói không chừng ba Hồ mẹ Hồ cũng sẽ đồng ý.
Trưa hôm đó, Thư Nhan họp xong quay về công ty, Giang Bội nói có một người tên là Trần Phi tìm cô.
Không cần nghĩ nhiều, lập tức gọi điện thoại cho Trần Phi, bên kia liền nghe máy rất nhanh, giọng nói có chút kích động nói: "Tú Tú sinh rồi, bảy giờ đêm qua sinh công chúa nhỏ, 6 cân 8 lạng, lúc ấy bận bịu, sáng hôm nay mới rảnh gọi điện thoại báo tin vui cho cô."
"Không phải ngày dự sinh là tháng 11 sao, sao lại sinh sớm hơn như vậy?" Tính tính thời gian, giống như sinh trước hẳn hai mươi ngày, cũng không biết có phải sinh non không.
"Cơ thể Tú Tú vẫn khỏe lắm, có thể là gần đây bận quá, đã phát động từ trước rồi, bác sĩ nói đã 37 tuần, cũng coi như đủ tháng, cho nên chúng ta liền bảo vệ thai." Trần Phi vui sướng nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-335.html.]
Thư Nhan chưa từng sinh con như vậy, vì hai đứa nhỏ đều sinh ở nhà, cũng không có ngày dự sinh, đừng nói đến kiểm tra, lúc sắp sinh lập tức mời bà đỡ trong thôn đến nhà, cái này cô thật đúng là không biết.
"Đủ tháng là tốt, 6 cân 8 cũng không nhỏ, các anh sinh ở bệnh viện nào?" Cho dù thế nào, ngày ở cữ này cô sẽ tới thăm.
"Bệnh viện nhân dân. Không cần tới đâu, lát nữa chúng tôi dọn dẹp một chút rồi trở về nhà rồi."
"Vậy được, buổi chiều tôi đến nhà anh xem xem Tú Tú với đứa nhỏ." Thư Nhan khẽ cười nói.
Cũng không biết bên Nam Thành làm lễ đầy tháng thế nào, Thư Nhan liền làm chỗ mình tới, lấy hai bộ quần áo mùa đông ra, một chiếc túi, hai chiếc khăn tắm, còn có hai cái mũ nồi với hai đôi giày vải, ngoại trừ mấy cái này, Thư Nhan còn mua năm con bồ câu, nghe nói cái này bổ m.á.u tốt nhất, nhờ người ta g.i.ế.c hộ, dù sao trong nhà Trương Hoa Tú có tủ lạnh, ngoài ra Thư Nhan còn chuẩn bị một bao lì xì, không lớn, chỉ 800 đồng, chủ yếu là ngụ ý tốt.
Khi cô đến nhà Trần Phi trong tháng ở cữ, Trương Hoa Tú không có mẹ chồng, chỉ có thể để mẹ Trương qua, Ngô Tú Nguyệt muốn mở quán, con trai của cô ấy cũng ở cùng, lúc trước mua căn 3 phòng 2 khách, nếu không thì lúc này thật đúng là không ở nổi.
Thư Nhan gõ gõ cửa, người mở cửa là mẹ Trương, nhìn thấy Thư Nhan, mẹ Trương không khỏi cao hứng: "Ôi chao, cháu bận rộn như vậy không tới luôn đâu."
"Tú Tú sinh con chắc chắn cháu phải đến xem." Thư Nhan đưa hết quà đầy tháng cho mẹ Trương: "Tú Tú ở trong phòng?"
"Cháu xem cháu kìa, tới đã tới rồi, sao vẫn mang nhiều đồ đến như vậy." Phần lễ này của Thư Nhan tuyệt đối là lễ lớn, mẹ Trương nhận lấy rồi cất đi, mang Thư Nhan đến phòng Tú Tú, đứa nhỏ đang uống sữa, Tú Tú nhìn thấy Thư Nhan, lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Hiện tại bảo bối nhỏ còn chưa mở mắt, mặt đỏ rực, chỉ có có thể nhìn ra là đôi mắt to to, cái mũi cực kỳ cao, lớn lên nhất định sẽ rất xinh đẹp.
TBC
Thư Nhan bỏ tiền lì xì vào trong lòng bảo bối nhỏ, cười nói: "Không nhiều lắm, chúc bảo bảo thân thể khỏe mạnh, thông minh lanh lợi."
"Ôi, chị không thể nhận." Trương Hoa Tú muốn bắt tới trả lại cho Thư Nhan.
"Với thu nhập của chúng em hiện nay, mấy trăm đồng tiền lì xì thực không quan trọng gì mà đẩy tới đẩy lui, em chỉ muốn chúc phúc cho bảo bảo, cứ nhận đi." Thư Nhan thấy bảo bảo ăn no, nhẹ nhàng ôm lấy đứa nhỏ, nhìn cô bé há miệng, mềm lòng không thôi.
Trương Hoa Tú đội mũ, dựa vào trên giường, vẻ mặt mẹ hiền mỉm cười nhìn đứa nhỏ: "Ngày hôm qua lúc chị đau bụng, còn tưởng rằng mình tiêu chảy, về sau đứa nhỏ không động đậy gì chị liền sợ hãi, lúc đến bệnh viện đã mở được hai ngón tay, đứa nhỏ này rất tri kỷ, không muốn chị chịu đau, ba tiếng sau đã sinh rồi."