Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu - Chương 331

Cập nhật lúc: 2025-05-19 14:10:15
Lượt xem: 162

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Quý Phàm Sinh không ngốc đến mức nói rõ chúng ta biết Thuỵ Tuyết đang ở chỗ đó, có khi nào anh ta mượn xe của người khác?"

Họ đang chuẩn bị chia hai đường, thì nghe anh cả của Phương Trạch Vũ hét lên: "Được, anh biết rồi."

"Tìm thấy rồi, ở Nam Giao." Anh ta có chiến hữu bị thương, chân hơi khập khiễng, bảo vệ nhân vật lớn không chu toàn, làm bảo vệ khu chung cư cũng bằng thừa. Bây giờ là đội trưởng bảo vệ biệt thự Nam Giao, anh ta biết hôm nay Quý Phàm Sinh về căn biệt thự đó.

Phương Trạch Vũ nhìn Hồ Thuỵ Dương một cái, trực tiếp để chiến hữu của anh và đám bảo vệ tìm quản lý tài sản để lấy chìa khoá, nghĩ cách đi vào tra rõ tình hình. Nếu xác thực Hồ Thuỵ Tuyết ở đó, trước tiên cứu người ra rồi hẵng nói."

Hồ Thuỵ Dương bên cạnh hét vào điện thoại: "Mấy anh lập tức đi cứu người, mọi hậu quả do tôi chịu trách nhiệm."

Một đoàn người phóng thẳng xuống lầu, lên xe và tức tốc tiến về phía Nam Giao.

Quý Phàm Sinh ôm Hồ Thuỵ Tuyết lên lầu, căn phòng màu hồng nhạt trải đầy hoa hồng, khắp giường phủ đầy lụa mỏng màu hồng: "Có đẹp không?"

Bây giờ Hồ Thuỵ Tuyết không có sức để lên tiếng, cô ấy tuyệt vọng nhìn Quý Phàm Sinh.

"Đừng nhìn tôi như vậy." Anh ta đặt Hồ Thuỵ Tuyết xuống giường, đưa tay mơn trớn đôi mắt của cô: "Cô nên nhìn tôi với ánh mắt thâm tình và ngưỡng mộ mới phải."

Anh ta si mê nhìn Hồ Thuỵ Tuyết, hôn nhẹ lên mái tóc, gò má, cổ của cô ấy, chậm rãi trượt xuống đến ngực: "Tiểu Tuyết, bao nhiêu năm trôi qua, cuối cùng chúng ta cũng ở bên nhau."

Bên ngoài biệt thự, quản lý lau mồ hôi trán, chỉ vào căn biệt thự này phía trước: "Chính là chỗ này."

Đội trưởng bảo vệ nghiêng tai nghe ngóng, đáng tiếc biệt thự cách âm quá tốt, không nghe ra được âm thanh nào. Hơn nữa, biệt thự này được thiết kế đặc biệt, rất khó trèo lên lầu hai.

"Đưa chìa khoá cho tôi." Phương Trạch Vũ thật sự đi một mạch tới đây, Thư Nhan lại đang nôn khan trong bồn hoa bên cạnh.

"Lão đại." Đội trưởng bảo vệ nhìn thấy Phương Trạch Vũ như tìm được tâm phúc, vội đưa chìa khoá cho anh.

Phương Trạch Vũ nhẹ nhàng mở cửa, xác nhận lầu một không có người thì mới đẩy cửa vào. Những người phía sau thủ thế, vài người nhanh chóng đi vào, trong lúc này không một tiếng động. Thư Nhan bình tĩnh lại, tới trước cổng biệt thự mà không dám đi lên, sợ mình phát ra tiếng làm ảnh hưởng đến họ.

Hồ Thuỵ Dương cũng muốn đi vào, bị Thư Nhan kéo lại. Cô lắc đầu và thỏ thẻ: "Cứu người thì họ mới chuyên nghiệp."

"Các anh là ai?" Giọng thẹn quá hóa giận của Quý Phàm Sinh truyền từ trên lầu đến, sau đó là âm thanh của trận ẩu đả. Hồ Thuỵ Dương cũng không nhịn được mà xông vào, Thư Nhan bám sát theo sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-331.html.]

Cô chỉ thấy Hồ Thuỵ Tuyết nằm trên giường, áo phía trên đã không còn, cũng may cô ấy còn mặc quần. Thư Nhan nhanh chóng cởi áo khoác đắp lên người cho Hồ Thuỵ Tuyết.

"Thuỵ Tuyết, không sao rồi, chúng tôi tới cứu cô đây."

Hồ Thuỵ Tuyết há hốc, nước mắt chảy dài trên má, chỉ là không nói nên lời.

TBC

"Cô sao vậy?" Thư Nhan thấy cô ấy như vậy thì vô cùng lo lắng.

Hồ Thuỵ Dương đang đánh nhau với Quý Phàm Sinh thì nghe tiếng hét của Thư Nhan. Anh ta đá vào chân anh ta, lúc này mới đi tới và bế Hồ Thuỵ Tuyết lên: "Tôi đưa em ấy tới bệnh viện."

"Tôi đi chung với anh." Cô đi được vài bước, quay đầu nói với Phương Trạch Vũ: "Mọi người ráng kiềm chế, đừng đánh c.h.ế.t người."

"Yên tâm, anh biết chừng mực." Phương Trạch Vũ gật đầu.

Trên đường đi, Hồ Thuỵ Tuyết đã mơ màng, hơn nữa nhiệt độ cơ thể của cô ấy rất cao. Thư Nhan nhìn thấy vậy, lo lắng đến sắp khóc.

"Thuỵ Tuyết, Thuỵ Tuyết, cô mở mắt ra đi. Cô đừng có ngủ, chúng ta lập tức tới bệnh viện ngay." Thư Nhan siết chặt bàn tay của cô ấy, nước mắt bỗng chốc rơi xuống.

Hồ Thuỵ Dương siết chặt nắm tay kêu răng rắc, hận không thể trở về làm thịt tên Quý Phàm Sinh kia.

Bên phía bệnh viện đã chờ sẵn, họ vừa tới thì lập tức có người đưa Hồ Thuỵ Tuyết tới bên trong kiểm tra và cứu chữa. Chẳng mấy chốc đã có kết quả xét nghiệm, bác sĩ đưa báo cáo.

"Đã có kết quả xét nghiệm, cô Hồ bị tiêm một loại sản phẩm độc kiểu mới, cũng là chất gây ảo giác. Sau khi dùng thì cả người mềm nhũn, nóng ran, đầu óc luôn ở trạng thái hưng phấn."

Hồ Thuỵ Dương đỏ mắt, giọng khàn khàn: "Có để lại di chứng gì không?"

"Cũng may liều lượng mà cô Hồ dùng không nhiều, sẽ không để lại di chứng, nhưng cô ấy sẽ yếu trong vài ngày." Bác sĩ kêu mọi người không cần phải quá lo lắng, anh ta đã kê toa, buổi tối uống thì có thể tỉnh lại.

Ba Hồ và mẹ Hồ nhận được tin thì vội vàng tới nơi. Thư Nhan lần đầu tiên gặp ba mẹ của Hồ Thuỵ Tuyết, không ngờ lại gặp nhau trong trường hợp thế này.

"Tiểu Tuyết sao rồi?" Mẹ Hồ sốt ruột hỏi.

"Bác sĩ nói trước mắt không có vấn đề gì, đợi cô ấy tỉnh lại là được." Thư Nhan nhanh chóng nói.

Loading...