Hồ Thụy Tuyết bị lời nói của anh ta làm cho nổi cả da gà, cố nhịn cơn buồn nôn mà không đá anh ta ra, thản nhiên nói: "Nếu anh thích tôi, tại sao lúc thi đại học lại bỏ đi? Lúc ấy không phải tôi không có cảm tình với anh, nhưng anh đã bỏ tôi." Phải kéo dài thời gian, nếu Nhan Nhan không gọi được cho cô ấy, nhất định sẽ gọi đến nhà, ba mẹ cô ấy biết ý cúp máy sau bốn tiếng tút là gì.
"Đều là vì mẹ tôi, nếu bà ấy không ép tôi ra nước ngoài, nhất định tôi sẽ cùng em lên đại học, sao có thể để em gả cho người khác được. Tôn Thiến cũng có lỗi, cô ta thuyết phục mẹ tôi rằng nước ngoài tốt thế nào, mới khiến mẹ tôi đưa tôi ra nước ngoài." Quý Phàm Sinh ôm Hồ Thụy Tuyết, cằm nhẹ nhàng đặt trên đầu cô ấy.
TBC
"Thế nên anh cố ý yêu cô ấy, khiến cô ấy mang thai, rồi bỏ cô ấy một mình ở nước ngoài?" Hồ Thụy Tuyết thừa cơ tránh khỏi cái ôm của Quý Phàm Sinh, nhìn chằm chằm anh ta.
"Em biết sao?" Dường như Quý Phàm Sinh hơi tức giận, ngay sau đó lại cười nói: "Em biết cũng không sao, tôi không ở bên cô ta vì trả thù, chẳng qua là lúc ôm cô ta, cảm giác cũng giống khi ở bên em, giống như... Khi chúng ta còn nhỏ, ba người chơi chung."
Lông măng của Hồ Thụy Tuyết dựng đứng cả lên. Cô ấy chắc chắn một trăm phần trăm, Quý Phàm Sinh bị thần kinh, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ.
"Mỗi lần tôi lên giường với cô ta đều nhớ tới em. Chỉ cần nghĩ tới đó là em, tôi lại thấy nhiệt huyết sôi trào. Tiểu Tuyết, gả cho tôi được không? Chúng ta ở bên nhau, sinh một đứa con khỏe mạnh, hạnh phúc sống một đời." Quý Phàm Sinh nhẹ nhàng hôn lên trán Hồ Thụy Tuyết, kích động nói.
Hồ Thụy Tuyết chỉ cảm thấy m.á.u toàn thân đều sắp đông lại, cô ấy kiềm chế mình không được đẩy Quý Phàm Sinh ra, bây giờ tuyệt đối không thể chọc giận anh ta.
Hồ Thụy Tuyết khẽ mỉm cười nhìn anh ta, nâng tay lên cho anh ta nhìn sợi dây trói: "Tôi thế này thì làm sao mà cho anh được?"
"Em đồng ý sao?" Quý Phàm Sinh nhìn chằm chằm mặt Hồ Thụy Tuyết, phát hiện trên mặt cô ấy là nụ cười khẽ, ánh mắt đơn thuần y như hơn mười năm trước. Không hề do dự, Quý Phàm Sinh cởi dây trói cho Hồ Thụy Tuyết.
Xoa cổ tay, Hồ Thụy Tuyết nói: "Tôi đi tắm."
"Không cần, trong lòng tôi, em luôn sạch sẽ." Quý Phàm Sinh kéo cô ấy lại.
"Nhưng tôi không cho chép chính mình không sạch sẽ, tôi đi tắm mà anh cũng không chờ được sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-330.html.]
Quý Phàm Sinh đột nhiên cười khẽ: "Đừng mong kéo dài thời gian, em không thoát đâu."
Hồ Thụy Tuyết cúi đầu, cô ấy sắp không khống chế được biểu cảm nữa rồi. Cô ấy gằn giọng, nói: "Tôi muốn chạy lúc nào chứ, thật sự muốn tắm." Cô ấy muốn đẩy Quý Phàm Sinh ra, nhưng đột nhiên phát hiện cơ thể mình nhũn ra.
"Thuốc phát huy tác dụng rồi."
Hồ Thụy Dương và người của Phương Trạch Vũ đã tìm kiếm khắp nơi, cũng không có tin của Hồ Thụy Tuyết.
"Thụy Tuyết tự mình lái xe. Bây giờ xe cũng không thấy đâu, tìm người rất khó, tìm xe thì dễ hơn." Bây giờ không giống tương lai, việc giám sát trên đường phố khó khăn hơn nhiều, nhưng cũng dễ hơn so với việc tìm một người.
"Dạo này em ấy có đắc tội với ai không? Hay có nói gì với cô không?" Hồ Thụy Dương xoa huyệt thái dương, lo lắng hỏi.
Thư Nhan vỗ trán, vội nói: "Lần trước tôi tình cờ gặp Tôn Thiến, cô ta nhờ tôi nói với Thụy Tuyết là phải cẩn thận Quý Phàm Sinh, có khi nào là anh ta không?"
"Tôi lập tức kêu người điều tra tung tích của anh ta." Hồ Thụy Dương xụ mặt, giọng kìm nén.
Thư Nhan nhớ lần trước có lưu số điện thoại của Tôn Thiến, lập tức gọi điện cho cô ta, nói rõ tình hình bên này cho cô ta nghe. Bên kia im lặng một lúc rồi nói: "Tôi đã nói là cẩn thận Quý Phàm Sinh. Anh ta chính là tên biến thái, chắc chắn Thuỵ Tuyết đã bị anh ta bắt rồi."
Thư Nhan vốn đang sốt ruột, cô ta còn nói như vậy. Nếu cô ta biết Quý Phàm Sinh có vấn đề, gây bất lợi cho Thuỵ Tuyết thì nên nói rõ ràng tỉ mỉ mới đúng.
"Cô biết Quý Phàm Sinh có khả năng ở đâu không?" Trong đầu của Thư Nhan không ngừng xuất hiện một số đoạn phim biến thái, sợ là Hồ Thuỵ Tuyết cũng gặp bất trắc.
"Anh ta có hai căn biệt thự ở ngoại ô, rất có thể sẽ tới đó. Cụ thể là căn nào thì tôi không rõ, mọi người tốt nhất nên mau chóng tìm Thuỵ Tuyết đi. Nếu không, tôi cũng không biết Quý Phàm Sinh sẽ làm ra chuyện gì đâu."
Thư Nhan thuật lại lời Tôn Thiến nói cho Hồ Thụy Dương và Phương Trạch Vũ nghe. Hồ Thụy Dương lập tức tra ra vị trí các biệt thự của Quý Phàm Sinh. Trùng hợp là bảo vệ của hai căn biệt thự này đều là từ công ty của Phương Trạch Vũ. Anh ta gọi điện tới hỏi, ai cũng nói là không thấy biển số xe của Hồ Thuỵ Tuyết.