Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu - Chương 329

Cập nhật lúc: 2025-05-17 02:55:47
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Cá nhân tôi cho rằng, đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi thôi. Xung quanh đó đều là cửa hàng quần áo bình dân, nhưng sẽ có vài học sinh nhà có tiền, mua được quần áo tốt. Hơn nữa, bên cạnh đại học Nam Thành cũng có không ít tiểu khu, những người ở đó cuối tuần đều sẽ đi shopping, trong đó không thiếu người có tiền, một ngày bán mấy bộ không thể so với bán mấy mươi bộ sao?" Thư Nhan không hiểu tại sao bọn họ lại không thể hiểu đạo lý này.

"Là do tôi cuống cuồng, tôi không giỏi tính toán làm ăn lắm, một chút sóng gió cũng không chịu nổi. Tôi vẫn nên đi làm thì hơn, bên kia mở tiệm nhỏ, lỡ thua lỗ thì bên này còn có thu nhập." Gần đây vừa phải đi làm, vừa chăm con, vừa sửa sang cửa hàng, Lâm Tuệ mệt đến độ muốn từ chức.

TBC

"Chị có thể nghĩ được như vậy thì tốt." Không nên yêu cầu quá cao, quá cao vĩnh viễn sẽ không hạnh phúc.

Đúng lúc rảnh rỗi, Thư Nhan cùng cô ấy đến cửa hàng xem thử. Đúng là ở cạnh trung tâm thương mại, khu vực vô cùng tốt, mặt tiền cũng lớn, nếu sửa sang xong, tin tưởng sẽ làm ăn rất khá.

Bên trong còn đang sửa chữa, cũng không có gì để nhìn. Hai người mua chút đồ ăn vặt, vừa ăn vừa đi về.

Bọn họ vừa đi, Ngô Tú Nguyệt lại tới, hỏi thợ sửa chữa bên trong: "Chủ tiệm này có đến không?"

"Bà chủ vừa mới đi, cô tìm cô ấy có chuyện gì không?"

"Không có, tôi chỉ hỏi thôi."

Đi ra ngoài, Ngô Tú Nguyệt quay đầu lại nhìn, cắn răng, xoay người đi về cửa hàng của mình. Cô ấy hối hận rồi, không nên đắc ý, kết quả Lâm Tuệ mở cửa hàng ở bên cạnh để cạnh tranh với cô ấy. Lâm Tuệ thật là, Nam Thành lớn như vậy, sao phải chọn chỗ này chứ?

Lâm Tuệ còn không biết Ngô Tú Nguyệt đã biết chuyện mình mở cửa hàng, càng không biết cô ấy đã thầm oán mình.

Cửa hàng của cô ấy cách chỗ Ngô Tú Nguyệt khá xa, ít nhất cũng hơn 2km. Thư Nhan cảm thấy không sao cả, không phải Lâm Tuệ thì cũng có Lý Tuệ, cũng không thể ngăn không cho người khác mở cửa hàng được.

Ngày hôm sau, lúc Thư Nhan đến công ty, Hồ Thụy Tuyết không tới. Cô cho là nhà cô ấy có chuyện nên đến muộn, nhưng đợi hơn một tiếng vẫn không thấy bóng dáng cô ấy đâu. Điều này thật kỳ lạ, nếu như Hồ Thụy Tuyết không tới thì nhất định sẽ nói với cô một tiếng. Cô lập tức gọi điện thoại cho cô ấy, nhưng sau bốn tiếng tút, máy bị cúp, đây là ý gì chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-329.html.]

Thư Nhan lập tức gọi đến nhà Hồ Thụy Tuyết.

"Dì, là cháu, Thư Nhan đây, cháu muốn hỏi hôm nay Thụy Tuyết ra ngoài chưa?" Cô có cảm giác rất xấu.

"Tiểu Tuyết? Sáng sớm nay nó đã đi làm rồi mà? Nó không tới công ty à?" Mẹ Hồ ngồi thẳng người, lo lắng hỏi.

"Dạ. Giờ cậu ấy vẫn chưa tới, cũng không gọi cho cháu, lúc nãy cháu gọi, nghe bốn tiếng tút rồi cúp máy. Không ở nhà cũng không ở công ty, vậy cậu ấy đi đâu chứ?" Dự cảm xấu trong lòng Thư Nhan càng thêm mãnh liệt.

"Cháu nói nghe bốn tiếng tút rồi cúp máy á? Không tốt, có lẽ Tiểu Tuyết có chuyện rồi. Dì cúp máy trước đây, dì lập tức gọi cho Thụy Dương." Mẹ Hồ sốt ruột cúp điện thoại, vội vàng gọi cho Hồ Thụy Dương.

Chẳng lẽ bốn tiếng tút là ám hiệu? Thư Nhan sốt ruột, lại gọi cho Phương Trạch Vũ.

"Nhất định là có chuyện rồi, sáng nay không thấy cô ấy đâu, em đã thấy không đúng rồi, anh có thể giúp em tìm xem cô ấy đi đâu không?" Phương Trạch Vũ có nhiều thuộc hạ như vậy, tỷ lệ tìm được sẽ lớn hơn chút. ...

Trong một căn biệt thự ở ngoại ô, Hồ Thụy Tuyết thả điện thoại trong tay xuống, cười yếu ớt nhìn Quý Phàm Sinh: "Yên tâm đi, tôi không nghe điện thoại."

Quý Phàm Sinh cầm lấy điện thoại, nhìn qua: "Ai gọi cho cô?"

"Thư Nhan, anh đã gặp rồi. Hôm nay tôi không đi làm nên cô ấy gọi cho tôi." Hồ Thụy Tuyết ưu nhã ngồi xuống. Nếu như bỏ qua sợi dây trói c.h.ặ.t t.a.y chân cô, hai người không khác gì đang ngồi tán gẫu.

Lúc này Hồ Thụy Tuyết vô cùng hối hận, trước đó Thư Nhan đã nhiều lần nhắc nhở cô ấy phải cẩn thận Quý Phàm Sinh. Ban đầu đúng là cô ấy có đề phòng, nhưng đã một thời gian dài anh ta không xuất hiện, dần dần cô ấy đã buông lỏng cảnh giác. Hôm nay cô ấy gặp phải anh ta trên đường, thật ra chỉ là chào hỏi giữa bạn bè bình thường, không Quý Phàm Sinh lại phun thuốc mê, khiến cô ấy đến giờ vẫn còn hơi choáng váng.

Quý Phàm Sinh cầm điện thoại lên, đi tới trước mặt Hồ Thụy Tuyết, chậm rãi ngồi xuống, dùng ánh mắt si mê nhìn cô ấy, nhẹ nhàng sờ mặt cô ấy.

"Tiểu Tuyết, em có biết tôi yêu em nhiều lắm không? Năm tôi mười ba tuổi, lần đầu tiên nằm mơ đã mơ thấy em, em cười như thiên thần ôm lấy tôi, hôn tôi, sau đó mỗi tối tôi đều mơ thấy em. Tại sao em lại không thích tôi chứ? Gia thế của chúng ta tương đương, lại là thanh mai trúc mã, tôi có chỗ nào không tốt sao? Em thích một kẻ nghèo hèn cũng không thích tôi sao?" Quý Phàm Sinh nhích lại gần Hồ Thụy Tuyết, khẽ ngửi bên tai cô ấy: "Tôi nằm mơ cũng ngửi thấy mùi của em, giờ rốt cuộc em cũng ở bên tôi rồi."

Loading...