Lớp của Thiên Bảo tổng cộng có mười lăm học sinh, các phụ huynh đều đến đúng giờ. Thầy giáo nói lời mở đầu, rồi thông báo tình trạng của các bạn nhỏ ở trường, cuối cùng là chương trình hoạt động hôm nay. Quả nhiên, sau khi bọn trẻ ca hát nhảy múa xong, phụ huynh phải tham gia trò chơi cùng.
Thư Nhan cho rằng chỉ chơi vào trò náo nhiệt thôi, kết quả cả nhà phải cùng nhau hoàn thành một bức tranh, còn cùng nhau làm thủ công. Nghĩ thì cũng phải, bình thường đều là cán bộ, ông chủ, tung tăng ở đây cũng không ra dáng lắm.
Kết quả, lúc tham gia thi rất vui nhộn, các mẹ thi mặc quần áo cho các bé, ai mặc nhanh nhất, đẹp nhất, con nhà đó sẽ được thưởng một bông hoa hồng. Các ba thi cột dây cao su, bắt trái cây. Phương Trạch Vũ không thích nói chuyện đột nhiên lên tinh thần, cái khác thì anh không chắc, nhưng cướp đồ mà anh không cướp được sao?
Thầy giáo vừa kêu bắt đầu, Phương Trạch Vũ đã một mình một ngựa xông lên cướp trái cây. Mấy người cha khác bình thường không đi họp thì xã giao, không tranh lại Phương Trạch Vũ thường xuyên rèn luyện, ai nấy đều bị anh kéo đi.
Thiên Bảo rất kích động, gương mặt đỏ bừng. Thấy Phương Trạch Vũ cướp đồ một đường, cậu bé nhảy lên hô to: "Ba cố gắng lên."
TBC
Phương Trạch Vũ nghe Thiên Bảo kêu ba, sửng sốt, bị người bên cạnh kéo lui một bước. Anh lập tức phản ứng lại, dùng sức kéo người kia lại.
Anh nhìn Thiên Bảo, lộ ra tám cái răng trắng ngà: "Ba giành lại hết cho con."
"Ba giỏi nhất." Thiên Bảo cười thấy răng không thấy mắt.
Hoạt động kết thúc, Thiên Bảo chạy tới. Phương Trạch Vũ ôm cậu bé, tung cậu lên trời: "Sao nào? Không làm con mất thể diện chứ?"
"Ba giỏi nhất." Thiên Bảo giơ ngón tay cái lên với Phương Trạch Vũ.
Thư Nhan ở bên cạnh nhìn hai người. Nếu không nói ra, ai sẽ tin hai người không có quan hệ m.á.u mủ cơ chứ.
Sau đó, thầy giáo tiếp tục phát biểu, cô đều mang con quay lại, đồng hành còn có một người đàn ông cao lớn lạnh lùng.
"Nhà cô thật hạnh phúc."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-327.html.]
"Đều rất hạnh phúc." Thư Nhan nhìn xung quanh, đều là ba mẹ mang theo con, mặt tươi cười, ai mà không hạnh phúc chứ?
"Khác nha." Người phụ nữ nghiêng đầu nhìn Thư Nhan, chỉ có hai người họ thật lòng tới tham gia hoạt động vì con, cười vui vẻ nhất. Những người khác... Tất cả đều vì mục đích."Tôi quên giới thiệu, chào cô, tôi tên Tôn Thiến."
Suýt chút nữa Thư Nhan cho rằng mình nghe nhầm, cô hỏi lại: "Tôn Thiến?"
"Đúng vậy. Tôn Thiến, bạn từ nhỏ của Hồ Thụy Tuyết." Tôn Thiến ôn hòa nhìn Thư Nhan: "Nhất định cô ấy đã kể về tôi với cô đúng không? Nếu không cô đã không phản ứng lớn như vậy khi nghe tên tôi."
"Khụ khụ... Nói một chút." Phản ứng của cô không giống chỉ một chút lắm, nhưng cô thật sự ngạc biệt. Người rõ ràng đang ở nước ngoài đột nhiên về nước, còn mang theo một đứa bé, có ai mà không ngạc nhiên cơ chứ.
"Mẹ." Đứa bé bên cạnh Tôn Thiến kéo tay áo cô ấy, nhỏ giọng gọi.
"Khát nước sao?" Tôn Thiến rót nước cho cô bé, đợi cô bé uống xong mới ngẩng đầu cười nói: "Có phải cô rất tò mò tại sao tôi lại ở trong nước, còn có một đứa con lớn như vậy không?" Không đợi Thư Nhan trả lời, cô ấy nói tiếp: "Sau khi tôi tốt nghiệp đại học, không quan tâm đến sự phản đối của gia đình, ra nước ngoài du học. Mục đích rất đơn giản, tôi thích Quý Phàm Sinh, tôi quá nhớ anh ta, điên cuồng nhớ anh ta. Tôi không ngờ anh ta lại đồng ý yêu đương với tôi. Thời gian đó... Tôi rất hạnh phúc. Đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tày gang, lúc tôi mang thai, anh ta biến mất."
"Quý Phàm Sinh bỏ đi lúc cô mang thai sao?" Trước kia Thư Nhan chỉ cảm thấy ghét anh ta, giờ mới phát hiện anh ta thật buồn nôn. Đây là đàn ông sao? Không phải người mới đúng.
Tôn Thiến không trả lời, cúi đầu nhìn con gái, thản nhiên nói: "Tôi không tìm được anh ta, ở nước ngoài không cho phép phá thai, thật ra tôi cũng muốn sinh Angela. Lúc sắp sinh, tôi không nhịn được mà báo cho người nhà biết, đến khi sinh xong thì bị mang về nước. Bây giờ hộ khẩu của Angela vẫn ghi trên danh nghĩa của anh cả tôi, trước kia tôi luôn ở Bắc Kinh."
"Cô quay lại là có dự định gì sao?" Đến giờ Thư Nhan vẫn không hiểu ý của Tôn Thiến.
"Tôi chỉ đến tham gia hoạt động thôi, không ngờ lại gặp cô. Cô yên tâm đi, tôi không điều tra Thụy Tuyết và cô, nhưng lần trước nói chuyện với mẹ, tôi tò mò hỏi thăm, có một lần thấy cô đi ăn với Thụy Tuyết, nên mới biết mặt cô. Tôi nói những chuyện này với cô, là hy vọng cô sẽ nói lại với Thụy Tuyết. Tôi hận Quý Phàm Sinh, tôi mất đi người bạn thân nhất, người nhà cũng không để ý đến tôi, tôi sống không bằng chết." Tôn Thiến cười khổ nói.
"Dù gì cũng còn có con, bất kể thế nào, cô cũng phải nghĩ cho con bé.
Tôn Thiến gật đầu, nếu như không phải còn có đứa con, cô ấy đã sớm không chống đỡ nổi nữa rồi.