Buổi tối, lúc Phương Trạch Vũ gọi điện tới, Thư Nhan nói với anh về hoạt động ở nhà trẻ ngày mai.
"Trường yêu cầu ba mẹ nhất định phải đi cùng, em nghĩ... Tìm anh cùng đi, Thiên Bảo cũng đồng ý, anh có thời gian rảnh không?" Thư Nhan hơi ngại ngùng hỏi.
"Có có có, đương nhiên anh có thời gian rồi." Phương Trạch Vũ không khỏi kích động. Ngày mai là chuyện lớn, tất cả đều dời lại.
Sáng hôm sau, Thư Nhan mặc bộ trang phục mới nhất của công ty, mang thêm một bộ quần áo thể thao, phòng trừ trường hợp nhà trẻ có hoạt động nào đó cần vận động, váy trên người không tiện.
Bọn trẻ đã mặc xong đồng phục, Thư Nhan mang chúng xuống lầu, Phương Trạch Vũ đã chờ ở đó rồi. Lúc nhìn thấy anh, suýt chút nữa Thư Nhan đã bị chói mù mắt. Bộ âu phục thẳng tắp, tóc vuốt ngược, còn dùng keo bóng lộn.
"Anh làm gì thế?" Thêm cái xì gà nữa thì y đúc ông trùm xã hội đen Hồng Kông xưa.
"Anh mặc giống những người thành công, như vậy không được à? Có thể làm Thiên Bảo mất thể diện không?"
Tối qua anh lục tủ tìm rất lâu, bộ quần áo này anh mua trong một lần đi uống rượu, chỉ mặc một lần rồi bỏ trong đáy tủ, cũng không biết có lỗi thời không. Nghe nói những người có tiền đều mua quần áo theo mùa, đặc biệt chú trọng, trở về anh sẽ đến trung tâm thương mại mua mấy bộ.
TBC
Thư Nhan cười ngất, Thiên Bảo chạy tới đi vòng quanh Phương Trạch Vũ: "Chú Phương thật đẹp trai."
Phương Trạch Vũ đắc ý nhướng mày: "Ánh mắt đàn ông quả nhiên khác biệt."
"Đúng, quả thực khác biệt." Thư Nhan liếc anh.
Thư Nhan cảm thấy bộ âu phục này quá phục cổ, nó chỉ thịnh hành ở thập niên chín mươi thôi, nhất là những nhân vật thành công. Có điều, trông Phương Trạch Vũ hơi hung dữ, trên mặt còn có sẹo, mặc như vậy trông hơi kỳ quái.
"Hay để anh đi đổi?" Thật ra Phương Trạch Vũ cảm thấy mặc như vậy rất không tự nhiên.
"Không cần, như vậy rất tốt, nhưng cần mang theo một bộ quần áo thể thao. Lần đầu tiên tham gia, không biết hoạt động bên đó là gì nữa. Lỡ như trường yêu cầu phụ huynh biểu diễn hoặc vận động, anh mặc thế này có chút không tiện."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-326.html.]
"Còn cần phụ huynh biểu diễn sao?" Vận động thì anh không sợ, nhưng mà biểu diễn? Cũng không thể lên hát quốc ca hoặc quân ca đúng không?
"Không sao, chuyện đến đâu tính đến đó, lúc đó nghe giáo viên sắp xếp là được."
Nói thật, trong lòng Thư Nhan cũng hơi sợ. Trước kia ở vườn trẻ dinh thự Nam Phủ, thỉnh thoảng có hoạt động, tất cả đều là phụ huynh biểu diễn cùng con. Vườn trẻ lần này khác, nghe Thiên Bảo nói phụ huynh cũng phải tham gia. Thư Nhan nhớ tới mình từng thấy những video đáng chê trên mạng của các phụ huynh thì hơi hoảng.
Thư Nhan và Phương Trạch Vũ đến khá sớm, đã có vài phụ huynh đến trước, đang trò chuyện gì đó, trông rất náo nhiệt. Nhìn thấy Thư Nhan tới, mấy người trợn mắt nhìn nhau, nhỏ giọng hỏi một vòng, hoàn toàn không nhận ra. Nhưng có thể học ở nhà trẻ Nam Sơn, tất nhiên không phải người tầm thường, nên các phụ huynh khác đều chào hỏi hai người.
Trung Quốc trải qua thời kỳ đặc biệt, rất nhiều gia tộc có căn cơ đều biến mất theo thời đại, thế hệ mới đều là nông dân, không ai xem thường ai. Thế nên, khi nhìn thấy Phương Trạch Vũ, bọn họ cũng không nghi ngờ gì. Trên mặt có sẹo đã sao chứ, có tiền là có tất cả, người khác đều sẽ nói bạn phi phàm.
Các vị phụ huynh lục tục tới trường, trong đó có vài người biết nhau. Thư Nhan và Phương Trạch Vũ ngồi trong góc, chưa từng tham gia náo nhiệt.
"Người tới đây hôm nay đều có thành tựu lớn trong các ngành nghề, dù bây giờ chưa có tác dụng gì, nhưng có lẽ ngày nào đó sẽ cần đến đối phương giúp đỡ. Cơ hội giao lưu tốt như vậy, có muốn đi phát triển không?" Người nói là một người phụ nữ trông rất đẹp, mặc một bộ âu phục màu trắng, khí tràng đầy đủ, mang lại cảm giác nữ giám đốc bá đạo.
"Những điều bọn họ nói, tôi không hiểu lắm, không muốn tham gia náo nhiệt." Thư Nhan mỉm cười, nhìn cô bé bên trên mình: "Đây là con gái cô sao? Thật đáng yêu."
Thật đáng yêu, trông y như búp bê Barbie.
"Con gái tôi, Angela, năm nay năm tuổi, con cô đâu?"
Thư Nhan chỉ Thiên Bảo đang chơi chung với các bạn cách đó không xa: "Đó là con trai tôi, đứa bé này rất nghịch, không chịu ngồi yên lúc nào cả."
"Con trai hiếu động chút cũng tốt, quá hướng nội lại khiến người ta lo lắng." Người phụ nữ sờ đầu con mình: "Cô đều không biết những người đó sao? Đang rảnh nên tôi giới thiệu cho cô nhé. Cô nhìn người phụ nữ mặc váy đỏ thẫm đó đi, nhà họ làm cao su, chú của chồng cô ấy có vườn cao su ở miền Nam. Đối vợ chồng vừa đến mở khách sạn, khách sạn Nam Sơn là của bọn họ..."
Thư Nhan cảm thấy người này khác hoàn toàn bề ngoài, là một người rất nhiệt tình.
Có người giới thiệu đương nhiên là tốt, đại khái Thư Nhan chỉ hiểu biết chút ít về bối cảnh của những người này. Quả nhiên là nhà trẻ quý tộc, phụ huynh không có tiền thì cũng có quyền.