Vợ Trương Cường chỉ đường cho Thư Nhan, cách nhà họ đi bộ khoảng một dặm về phía tây, đó là một bờ cát mịn đúng lúc mặt trời vừa lặn, đây là thời điểm tốt nhất đều đi bộ.
Thư Nhan nắm tay Phương Trạch Vũ, Phương Trạch Vũ nắm tay Thiên Bảo, Thư Nhan nắm tay Tinh Tinh, bốn người đi thành một hàng bước chân trần trên bờ cát.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, nhìn ánh chiều tà xinh đẹp khiến Thư Nhân đột nhiên cảm thấy hạnh phúc Phương Trạch Vũ cũng có cảm giác giống cô, nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được, có một ngày sẽ nắm tay cô gái mình yêu và hai đứa con đáng yêu bước chân lên bờ cát.
"Mẹ, nhìn xem, con cua."
Thiên Bảo kéo Phương Trạch Vũ đi qua bắt con cua, Thư Nhan và Tinh Tinh ở một bên nhặt vỏ sò, Tinh Tinh nói muốn nhặt nhiều hơn một chút để xỏ thành lắc tay, làm chuông gió, muốn tặng cho bạn học và Đóa Đóa nữa.
Sắc trời tối dần, mọi người thắng lợi trở về nhà Trương Cường. Ban ngày chưa nhìn thấy người đàn ông này, nhìn thấy Thư Nhan mấy người ngại ngùng chào hỏi.
Thư Nhan và hai đứa ngủ trên giường, Phương Trạch Vũ ngủ dưới đất, vừa thấy hừng đông, mấy người đã sớm thức dậy đi đến bến tàu chuẩn bị ra biển.
Kết quả Phương Trạch Vũ và hai đứa nhỏ không sao, Thư Nhan thì say sóng. Cô đã quên mất không phải là mình không say sóng mà lần đầu tiên ngồi tàu biển.
Uống hai viên thuốc say sóng xong, Thư Nhan có hơi mơ màng buồn ngủ, Phương Trạch Vũ cởi áo khoác trải lên boong thuyền, để cô nằm lên đó nghỉ ngơi.
"Nếu không chúng ta quay về đi?" Phương Trạch Vũ nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Thư Nhan, lo lắng nói.
"Không được, khó lắm mới đi được một lần, bọn nhỏ vui vẻ như thế. Em không sao cả, đã uống thuốc rồi lát nữa sẽ khỏe thôi." Thư Nhan tìm một tư thế thoải mái: "Em buồn ngủ quá, em ngủ một lát, anh trông bon nhỏ đi nhé."
Thuyền vừa đi chưa được xa, ba lần thả lưới, cũng không biết bác lái đò có lương tâm hay tại bây giờ hải sản khá phong phú, đánh bắt được rất nhiều.
Tinh Tinh và Thiên bảo chơi rất vui vẻ, chạy qua chạy lại quang giường, Phương Trạch Vu vẫn luôn cẩn thận nhìn xem bọn họ, còn Thư Nhan ngủ đến trên đường quay về.
Phương Trạch Vũ thanh toán phần tiền còn thừa lại, tặng thêm hai bao thuốc, lúc này mới đưa Thư Nhan cùng bọn nhỏ và hải sản về.
Thư Nhan bước trên mặt đất, cảm giác đi đường vẫn còn rất lâng lâng. Say tàu thật sự quá khó tiếp thu, kiếp này cô chắc chắn cô không ngồi thêm lần nào nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-320.html.]
Kết quả ngày hôm sau lại lại đi đến hòn đảo gần nhất, lần này đã uống thuốc say sóng trước nên Thư Nhan đã thoải mái hơn hôm qua rất nhiều, đến đảo nghỉ ngơi chút lấy lại tinh thần đưa bọn nhỏ đi đào hố xây bếp, Phương Trạch Vũ đi theo ngư dân đi bắt cua cá.
Sau khi ở bên này chơi bốn ngày liên tục, Thiên Bảo luôn nói muốn ăn hải sản đột nhiên nói muốn ăn thịt, khiến Thư Nhan vui vẻ không nổi.
"Chiều mai chúng ta về Nam Thành, đến lúc đó bảo dì lớn nấu đồ ăn ngon cho con." Thư Nhan cảm thấy tại sao Thiên Bảo không mà không biết.
Phương Trạch Vũ muốn đến ngăn cản, Thư Nhan cản lại, cô tính để cho cậu có một kỷ niệm để sau này còn dạy dỗ, bất kỳ thứ gì tốt quá, hăng quá cũng hóa dở.
Ngày thứ năm, Phương Trạch Vũ đưa hai đứa nhỏ ra biển lần nữa, vớt thêm một mẻ hải sản mới, đóng gói xong từng rương một, bọn họ cùng nhau về lại Nam Thành.
Mặc kệ Hồ Thụy Tuyết có thiếu chút đồ này hay không, Thư Nhan chắc chắn muốn đưa đến, cả đám người Lão Trương, Lâm Tuệ cả chị cả cũng cho một ít, Trương Hoa Tú cô cũng tặng một sọt, cô ấy không ăn được cua nên Thư Nhan đưa toàn tôm.
Còn thừa lại hai sọt Phương Trạch Vũ một sọt, cô một sọt.
"Không cần đưa cho tôi, bà nội lớn tuổi rồi ăn hải sản lạnh bụng, một mình anh ăn cũng không hết, cho em cả đấy, Thiên bảo thích ăn."
"Chú Phương, Thiên Bảo không thích ăn nữa." Nhắc đến hải sản, Thiên bảo nhăn mũi, mấy hôm nay ăn chơi chút ngán.
"Để ở chỗ em cũng được, anh đến đây ăn cơm cũng vậy mà." Thư Nhan không từ chối anh, gọi dì lớn ra ngoài lấy vào.
Phương Trạch Vũ thích Thư Nhan không khách sáo với anh, điều này chứng minh cho quan hệ của bọ họ.
Kỳ nghỉ lễ vui vẻ đã kết thúc, về phải tiếp tục đi làm, Thư Nhan vừa về đến công ty thì thấy trước bàn lễ tân đặt một bó bông hoa hồng rất to, ít nhất phải mấy trăm đóa, mai mà hào phóng thế, thời đại này lại đưa đến nhiều hoa hồng như vậy, giống như được nhập từ nước ngoài về.
TBC
"Hoa ở đâu thế?" Thư Nhan hỏi quầy lễ tân.
Quầy lễ tân liếc nhìn và thầm nói: "Có người đưa cho tổng giám đốc Hồ."
Đưa cho Hồ Thụy Tuyết? Cô mới đi có mấy ngày thế mà có người lại theo đuổi Hồ Thụy Tuyết, Thư Nhan tò mò nhìn vào văn phòng Hồ Thụy Tuyết, chỉ thấy vẻ mặt u sầu của cô ấy.