Con dâu và con trai bà ra ngoài làm việc, một tháng hai người làm thêm cũng được năm trăm đồng, mấy người này ở một đêm đã trả mười đồng, tiền cơm trả riêng, tìm ở đâu ra được chuyện tốt như thế.
Thư Nhan thoáng nhìn của Phương Trạch Vũ, vừa nãy trưởng thôn còn nhầm tưởng bọn họ có quan hệ vợ chồng, Thư Nhan cảm thấy chỉ chơi mấy ngày nên giải thích có thể gây lời ra tiếng vào, nên đành chịu. Không ngờ đến đây chỉ có một căn phòng, nghĩ có hơi xấu hổ.
"Làm sao thế? Căn phòng này tôi thường xuyên quét dọn, rất sạch sẽ." Vợ Trương Cường còn tưởng bọn họ không thích căn phòng này.
"Không có ý gì đâu, căn phòng này rất tốt, bọn tôi đặt bốn ngày trước, sau đó có ở lại thêm xong sẽ nói cho dì biết sau." Thư Nhan nhanh chóng cười nói.
Lúc Phương Trạch Vũ đưa trưởng thôn đi, bèn nhét hai gói thuốc lá, cho dù thế nào lễ phép vẫn là điều cần thiết.
Có một phòng vệ sinh, hơi bất tiện về không có bồn vệ sinh tự xả, là loại thùng gỗ ngày xưa, cũng không có bồn rửa tay mà chỗ tốt duy nhất là có thể xả nước, nếu không lại phải xách nước đánh răng rửa mặt.
"Tôi vừa mới hỏi trưởng thôn, ở đây có thể thuê được thuyền. Anh ra ngoài hỏi thăm thử xem mấy ngày nay có thể đi ra biển không, ngày mai chúng ta có thể đi ngay được không?" Phương Trạch Vũ nói.
"Anh đi nghỉ trước đây, thời gian còn sớm, không cần vội như vậy đâu." Một cái làng chài nhỏ như vậy thời gian năm ngày cũng khá dư dả.
"Không sao, anh không mệt, bọn em ngủ trước đi, anh thuận đường đi dạo loanh quanh thử xem có thuyền về hay không đi mua ít hải sản."
Nghe thấy hải sản, ánh mắt Thiên Bảo sáng ngời, cậu thật sự rất thích ăn hải sản.
Làng chài nhỏ vô cùng yên tĩnh đột nhiên có mấy bạn nhỏ vui đùa chạy qua, khóe miệng Phương Trạch Vũ cong lên, bước nhanh về phía bến tàu.
Vô cùng may mắn đúng lúc có một con thuyền bắt cá quay về, Phương Trạch Vũ theo chân bọn họ hỏi xem để thuê thuyền đưa bọn họ ra khỏi bắt cá được không.
"Đội tàu chúng tôi có. Đương nhiên không phải là loại thuyền lớn này, mọi người có thể thuê một con thuyền nhỏ chút, một lần hai trăm đồng, có thể thả lưới được ba lần, lúc đó toàn bộ những thứ đánh bắt được, mấy hôm nay thời tiết rất tốt, ngày mai đã có thể ra biển." Đưa mấy người ra ngoài bắt cá rất đơn giản, gần biển là được.
"Vậy được, vậy chúng ta quyết định như thế đi." Phương Trạch Vũ thanh toán tiền đặt cọc, nhìn bọn họ dọn hải sản xuống dưới, cười nói: "Đây là mọi người đang bán hải sản sao? Tôi mua trước để nếm thử xem."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-319.html.]
"Nếu như anh không chế, tôi cho anh mấy con nhỏ, anh cứ trực tiếp lấy đi." Hải sản lớn nhỏ lộn xộn, loại nào tươi mới to bự thì lấy ra mang đi bán, còn thừa lại một vài thứ sắp chết, còn nhỏ đều lấy ra, chia mỗi người một ít, tự lấy ra ăn hoặc đi cho người khác.
Làng chài không thiếu hải sản, bọn họ từ lớn đến bé đều ăn, có rất nhiều người mang đi phơi, đi đến người khác thăm người thân lúc đó đem tặng cũng rất có mặt mũi.
TBC
"Vậy thì không được, mọi người bắt về vất vả như thế vẫn phải trả tiền." Phương Trạch Vũ sẽ không vì chút đồ này mà lợi dụng họ.
Người lái thuyền chọn một ít đưa cho Phương Trạch Vũ, trực tiếp nhét vào tay anh: "Mấy thứ này bọn tôi lấy về ăn cũng không hết, không đáng bao nhiêu tiền, ngày mai bảy giờ sáng đứng đến muộn. Đúng rồi, mọi người ngồi thuyền sao? Nếu không tốt nhất mọi người nên uống thuốc say sóng đi."
"Tôi về hỏi thăm thử xem." Phương Trạch Vũ đúng là phải hỏi thử.
Xách một túi hải sản lớn quay về, vợ Trương Cường lập tức nhận lấy: "Anh đi lên nghỉ ngơi đi, cơm chiều tôi nấu xong sẽ mang lên."
"Vậy phiền dì rồi." Phương Trạch Vũ lên lầu rửa sạch tay chân xong lúc này mới về phòng.
Thư Nhan sẽ ngồi thuyền, hai đứa nhỏ đi được cả máy bay và xe, ngồi thuyền chắc cũng không sao? Thư Nhan hơi do dự, quyết định mai mang thuốc say sóng lên thuyền, lỡ không chịu được thì còn có cái uống.
Một bàn lớn hải sản đêu mới được vớt lên, cả nhà vô cùng thích thú ngồi ăn. Đặc biệt là Thiên Bảo, ăn đến mức dính đầy mặt.
"Mẹ, khi nào chúng ta lại đến được nữa?"
"Hôm nay vừa đến lại nghĩ đến lần sau?" Thư Nhan chọc chọc trán cậu: "Bình thường ở nhà cũng không bạc đãi con đó?"
Thiên bảo thích ăn hải sản, Tinh Tinh cũng thích, Hồ Thụy Tuyết thường xuyên đưa hải sản cho chúng ăn, hải sản tươi hay phơi khô đều có. Gần như mỗi ngày đều nấu hải sản, sao còn có thể thèm thuồng đến như vậy?"
"Thứ này càng ăn càng ngon."
"Con chỉ thích ăn đồ tươi thôi, cứ ăn năm ngày liên tiếp thử xem, xem con còn thích nữa hay không." Thư Nhan lột một con tôm đặt vào trong chén cậu: "Ăn nhanh lên, ăn xong chúng ta còn phải đi ra bãi biển bên ngoài."