Năm ngày sau, Hồ Thụy Tuyết đưa Hạ Nhu ôm lấy cúp vẻ vang trở về nước, lần này không cần họ phải đi tìm nhà báo nữa, mà người ta tự tìm đến tận cửa để phỏng vấn giúp bọn họ phát quảng cáo miễn phí.
Ở trong mắt người Trung Quốc, Khiên Nhan đã là một thương cao cấp, không kém hơn là bao so với các thương hiệu nước ngoài, Hồ Thụy Tuyết nói rằng cô ấy quen biết một vài người chị em rất thích các mẫu áo quần của thương hiệu Khiêm Tuyết.
TBC
"Đợi đến khi tham gia thêm một vài cuộc thi thì sang năm có thể chuẩn bị một chương trình thuộc về của riêng chúng ta, đến khi đó sẽ mời một số người nỗi tiếng tham gia, để làm tăng phẩm cách của thương hiệu."
Không dễ dàng gì để trở thành một thương hiệu xa xỉ, không phải cứ là các bạn định giá cao thì sẽ là thương hiệu xa xỉ. Còn phải tích lũy thời gian, đối với chuyện này thì dĩ nhiên có sốt ruột cũng vô ích.
"Từ từ sẽ có, sốt ruột cũng không ăn được miếng đậu phụ nóng*, bây giờ chúng ta đã làm rất tốt lắm rồi." Thư Nhan rất hài lòng với thành tích đạt được trước mắt, từ lúc bọn họ thành lập công ty cho đến nay vẫn chưa được một năm mà có thể đi đến được bước này thì thực sự đã hiếm lắm rồi.
*Sốt ruột cũng không ăn được miếng đậu phụ nóng: tức là có làm sao cũng phải đợi nếu không vội vàng sẽ làm hỏng .
"Tớ không sốt ruột, tớ biết rằng cậu đã đồng ý với bọn trẻ rồi, ngày mốt đi đợi đến hai ngày tớ hết lệch múi giờ thì mấy người đi." Hồ Thụy Tuyết cười.
"Không sao đâu, tan học còn lâu lắm, cậu nghĩ ngơi cho khỏe trước rồi tính sau."
Bờ biển Nam Thành thật ra cách đây không xa, bọn họ không có đến thành phố hấp dẫn nhất mà là lựa chọn một làng chài nhỏ, đây là quê hương của một đồng nghiệp Thư Nhan đã từng quen trước đây, phong cảnh rất đẹp, người dân thuần phác.
Lúc này ngành du lịch vẫn chưa phát triển, cũng như các danh lam thắng cảnh, giống như một làng chài nhỏ gần như không có người qua lại này, đột nhiên nhìn thấy đoàn người Thư Nhan, rất nhiều các bọn họ đều tò mò nhìn bọn họ.
Phương Trạch Vũ bế Thiên Bảo, Thư Nhan nắm tay Tinh Tinh, đi thẳng đến nhà trưởng thôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-318.html.]
"Mọi người đến đây du lịch sao?" Điều này thật kỳ lạ, du lịch không đến những thành phố lớn ở Nam Thành, lại chạy đến làng chài nhỏ này của bọn họ.
"Đúng vậy, chúng tôi đều là người đất liền, hai đứa nhỏ chưa từng nhìn thấy biển nên dẫn bọn họ thử đến đây chơi. Trước đây tôi có quen một người, cô ấy ở gần đây, nói ở đây phong cảnh rất đẹp, người địa phương cũng vô cùng hiếu khách, bây giờ là lúc nghỉ hè mà? Nên chúng tôi thử đến đây chơi." Thư Nhan đi thẳng đến đây, tình cảnh không phát triển bằng ba mươi năm sau, nhưng đây mới mà hương vị vốn có.
"Được rồi, bạn hai người vẫn còn ở đây không?" Có người đến du lịch, nói rằng người thôn bọn họ rất tốt, nói ra cũng là chuyện khiến mọi người ca tụng không lý do nào từ chối được.
"Người bạn đó rất lâu rồi không liên lạc, hơn nữa còn cách nơi này rất xa, cho nên ông có người bạn trong thôn nào không giúp chúng tôi thuê một căn phòng, một đêm mười đồng, tiền cơm tính riêng." Thư Nhan lấy đâu ra bạn bè, thật ra là bịa chuyện thôi.
Bà vợ trưởng thôn đá chân ông ấy, một đêm được mười đồng, tiền cơm đưa riêng, một ngày ít nhất được hai mươi đồng, không hề ít.
Trưởng thôn rít một hơi t.h.u.ố.c lá sợi, không phản ứng với vợ mình, nói: "Phần lớn chúng tôi ở đây đều ở nhà đất, tôi e rằng mọi người sẽ không quen với ở đây, cuối thôn Trương Cường mới xây nhà, con cái và con dâu của ông ấy đều làm công ở bên ngoài, chắc chắn phòng trống, tôi sẽ giúp các cô hỏi thử."
"Thật sự quá cảm ơn." Thư Nhan thật ra đã biết hành động dưới bàn, chỉ là vờ như không biết thôi.
Lần này bọn họ tính chơi vài ba bữa, ở nhà đất cũng không sao, nhưng có nhà mới thì càng tốt.
Sau khi bước vào bên trong được hai ba phút, họ nhìn thấy tòa nhà có ba phòng, hai tầng, trưởng thôn giải thích lý do đến, vợ Trương Cường nhiệt tình đón tiếp.
Giữa nửa căn nhà có một cầu thang, có một nhà vệ sinh dưới cầu thang, một nửa căn phòng ở bên trái, vợ chồng Trương Cường sống, bên ngoài căn nhà có một vài cái cuốc, trồng ít cây nông sản, ... Bên phải là phòng bếp, gian ngoài là nhà ăn. Nông thôn lúc này cũng không có phòng khách, trước cầu thang đặt mấy cái ghế dựa, có người đến thì có thể nói chuyện phiếm đó chính là phòng khách tốt nhất.
Lầu hai có bốn phòng, một nhà vệ sinh. Ngoài trừ nửa gian bên phải thì các phòng khác cũng chưa được trang trí.
"Đây là phòng của con trai tôi, sau khi bọn chúng rời khỏi đây thì tôi đã dọn gọn lại đồ, khăn trải giường đều đã được giặt sạch sẽ, tôi sẽ trải lên cho mọi người." Vợ Trương Cường vô cùng nhiệt tình nói.