"Anh quan tâm người ta để làm gì, dù sao anh cũng hết cách rồi, làm giống như anh muốn theo là có thể theo được ấy, yêu cầu của Thư Nhan bạn em cao lắm đấy, chứ không phải chó mèo nào cũng theo được đâu." Hồ Thụy Tuyết khẽ hứ một tiếng.
"Hồ Thụy Tuyết." Đôi mắt của Hồ Thụy Dương long sòng sọc: "Em hình dung anh trai em như vậy sao?"
Một trận cười ở bên cạnh vọng đến, hai người quay đầu lại nhìn Hồ Linh Ngọc đang cười khủng khiếp ở bên đó.
"Không có gì, con chỉ cảm thấy cô miêu tả quá chính xác." Trước khi Hồ Thụy Dương nỗi nóng thì Hồ Linh Ngọc đứng dậy đi lên lầu: "Con còn chưa làm xong bài tập con đi lên trước đây."
TBC
"Thư Nhan đó là người hợp tác với con cùng mở công ty sao? Không phải con nói cô ấy người rất đẹp mà tính cách cũng rất tốt sao? Anh con có ý với người ta vậy tại sao con không giúp nó làm mai đi?" Mẹ Hồ hiếm khi nghe được con trai mình đề xuất chuyện theo đuổi một người phụ nữ.
"Con đã nói là người ta đã có người yêu rồi, mẹ đừng có tham gia góp vui nữa." Vốn dĩ Thư Nhan và anh hai không thích hợp với nhau.
"Anh hai con đã ly hôn bao nhiêu năm rồi? Chưa lúc nào suy nghĩ đến việc đó, bây giờ không dễ gì mới lên tiếng làm thế nào lại có người yêu rồi?" Mẹ Hồ thở dài quay sang Hồ Thụy Tuyết.
"Con thì sao? Con cứ dự định cả đời cứ như thế này à? Con cũng lớn hơn Thư Nhan mấy tuổi mà cô ấy có thể lại được một người khác, tại sao con lại không thể? Đóa Đóa lại ở trong hoàn cảnh như thế này vậy sau này khi tuổi tác con lớn hơn thì phải làm sao? Mẹ cũng không bảo con phải kết hôn ngay bây giờ nhưng cứ có thể gặp gỡ tiếp xúc, nếu gặp phải người thích hợp thì tính tiếp, rồi cuối cùng một ngày nào đó chúng ta già đi đến lúc đó thì chúng ta cũng không còn nữa, con cũng già đi thì ai sẽ đến mà chăm sóc Đóa Đóa? Con sinh thêm một em trai hay một em gái cũng là để cho Đóa Đóa có một chỗ dựa."
Cha mẹ vẫn luôn nhìn xa hơn, nhiều hơn so với con cái, và cả hai người trong gia đình đều đã ly hôn chẳng có một đứa để khiến bà ấy bớt lo.
Sao bỗng nhiên lại đem lửa đốt cô ấy? Hồ Thụy Tuyết nhanh chóng rút lui khỏi chiến trường.
Cô ấy có thể hiểu tâm lý của cha mẹ là muốn cô lại tìm một người bạn đời khác, nhưng hiện giờ cô thật sự không có suy nghĩ như vậy, công ty bận như thế, con gái cũng cần cô ấy chăm sóc và hơn nữa cô ấy luôn tin chắc rằng tình yêu không có thật. Mặc dầu đã là quá khứ rồi, nhưng vết thương chịu ở trong lòng làm thế nào có thể nhanh quên như vậy được chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-317.html.]
Thư Nhan thực sự còn không biết bản thân mình được Hồ Thụy Dương nhớ đến nếu không thì quả thật là có thể ăn ít đi một vài bát cơm.
Hiệu ứng của quảng cáo rất tốt, cửa hàng chuyên dụng còn chưa khai trương mà đã có không ít người đến tư vấn. Trên thực tế có rất nhiều người tò mò, ở trong nước có một thương hiệu phải như thế nào mới có thể giành được giải thưởng ở nước ngoài.
Kết quả lại không khiến bọn họ thất vọng, áo quần mang hơi thở cổ điển hơn nữa lại kết hợp với yếu tố của Trung Quốc vô cùng đoan trang và tao nhã.
Thành tích tổng doanh thu ở mỗi nơi vô cùng nỗi bật, rất nhiều mẫu vừa đưa lên kệ là đã hết sạch, đặc biệt là những kiểu dáng có số lượng giới hạn vẫn chưa được bày lên đã bị người ta tranh nhau lấy.
"Tác phẩm của chúng ta đã được chọn rồi." Hồ Thụy Tuyết đẩy cửa phòng làm việc của Thư Nhan và phấn khích nói.
"Tác phẩm nào?"
"Tác phẩm bộ sưu tập Tường Vân đã được một cuộc thi lớn ở nước ngoài chọn trúng, bây giờ tớ đi gọi người đặt vé máy bay đây, tớ sẽ đi cũng Hạ Nhu." Ban đầu Hồ Thụy Tuyết đăng ký là vì liều một phen, còn nước còn tát, dù sao mọi người cũng đang ở nước ngoài thì cứ đi đăng ký góp vui. Không ngờ lại có thể được trúng tuyển.
"Đây là chuyện tốt, hai người nhanh đến đó đi, ở công ty bên này có tớ ở đây rồi nên cậu yên tâm đi." Thư Nhan gọi điện bảo Hạ Nhu đến phòng làm việc của cô ấy.
Nhưng khi Thư Nhan nói với Thanh Thanh còn có cả Thiên Bảo nữa chuyện đi biển vốn dĩ đã bàn xong, nay lại đẩy lùi vài ngày nữa thì hai đứa trẻ có chút thất vọng.
"Mẹ xin lỗi, thật sự mẹ bận quá, tuần tới được không? Nhất định tuần tới chúng ta sẽ đi." Cô ấy cũng biết những việc đã hứa với bọn trẻ rồi thì nhất định phải làm cho đến cùng, nhưng cái này thuộc về trường hợp xảy ra đột ngột không thể đem việc công ty dẹp sang một bên mà đi du lịch được.
Lý thuyết vẫn mãi là lý thuyết vì trong hiện thực thì không thể nào nuôi con theo sách vở được, hiện giờ Thư Nhan tự mình nuôi con nên cảm thấy những quyển sách đó, những lời giảng dạy của chuyên gia đều toàn là lời nói không, giảng đạo lý với bọn trẻ? Tầm bậy, trẻ con có thể nói đạo lý với bạn thì không phải là trẻ con nữa rồi.