Bước đến gần Châu Tiểu Mai, Thư Nhan suy nghĩ nói: "Nhất định cô đã đi tìm A Vũ rồi phải không? Hơn nữa lại còn đạp phải cây đinh nếu không với tính cách này của cô sẽ không đến tìm tôi vào lúc này."
Thấy vẻ mặt giận giữ và xấu hổ của cô ta, Thư Nhan nghiêm mặt lại nghiêm túc khiến cho Châu Tiểu Mai có chút sợ hãi: "Nếu cô đã biết Phương Trạch Vũ đã có người yêu vậy thì nên biết mà kiêng dè, cô nên biết vì năm đó Phương Trạch Vũ cứu một cô gái mà bị xử oan mất đi công việc, bị ngồi tù, lại vì chuyện này mà mất đi người thân, anh ấy cứu cô mà cô không cảm kích, ngược lại còn đi phá hoại tình cảm của anh ấy sao? Đừng có nói với tôi về tình yêu, tình yêu là sự tương đối, cô dựa vào cái gì mà cho rằng Phương Trạch Vũ sẽ thích cô? Dựa vào việc cô lớn tuổi hơn tôi? Dựa vào việc cô chưa từng kết hôn? Hay dựa vào công việc giáo viên kia của cô? Tự cho rằng mình có trình độ, ngoài ra, thân là một giáo viên thì cái hành vi của cô thật sự không xứng một chút nào."
Khuôn mặt Châu Tiểu Mai đỏ bừng, cô ta thật sự muốn đến xem một người phụ nữ đã từng ly hôn và mang theo hai đứa trẻ thì dựa vào cái gì mà muốn chiến thắng cô ta.
"Tôi không có ý khác, tôi... tôi chỉ là..."
"Là cô muốn biết tại sao Phương Trạch Vũ sau khi nhìn thấy điều kiện của cô ưu tú như vậy, mà tại sao vẫn kiên quyết chọn tôi phải không?" Loại người như vậy Thư Nhan đã gặp qua rất nhiều rồi, đều là bị những người xung quanh tán tụng thành quen, cảm thấy bản thân mình là tiên nữ hạ phàm.
"Không phải vậy" Bị chọc trúng tâm tư nên Châu Tiểu Mai thẹn quá hóa giận: "Cô cũng quá hùng hổ dọa người rồi, căn bản là tôi không có ý đó, hy vọng cô có thể tốt với đồng chí Phương."
Thư Nhan trừng mắt còn nói thêm một câu như thế này trước khi đi, cô và Phương Trạch Vũ có quan hệ gì mà cần phải nhờ cô gửi gắm?
Tối đến khi Phương Trạch Vũ gọi điện đến thì Thư Nhan kể cho anh ấy nghe chuyện mình gặp phải Châu Tiểu Mai.
"Hai năm trước anh đã cứu cô ta một lần, sau đó bọn anh không có liên hệ gì cả, đột nhiên mấy ngày trước chạy đến nói thích anh, đây không phải là nói xằng bậy sao? Em mặc kệ cô ta đợi anh quay về giải quyết." Dừng lại một lúc, Phương Trạch Vũ cẩn thận nói: "Nhan Nhan, bà nội có nhắc đến một lần nhưng nó là việc rất lâu trước đó rồi, khi bà nói thì anh có nói là mình đã có người mình thích rồi."
Thư Nhan khẽ cười, đương nhiên Thư Nhan tin tưởng Phương Trạch Vũ, sự tín nhiệm này cũng không có thì làm sao ở bên cạnh nhau được.
TBC
Thư Nhan nghĩ rằng bản thân mình cũng đã nói như vậy, người mà trong lòng có chút liêm sĩ thì sẽ không thể nào lại xuất hiện nữa, kết quả là tối ngày hôm sau lại gặp Châu Tiểu Mai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-312.html.]
"Tôi đến để xin lỗi cô, tôi xin lỗi đã mang đến phiền phức cho cô."
"Vốn dĩ cô không gây phiền phức cho tôi, nhưng cô cứ lần này đến lần khác xuất hiện trước mặt tôi thì đúng là khiến tôi có hơi khó chịu." Thư Nhan nói không chút khách khí.
Châu Tiểu Mai muốn nói thêm gì đó thì chỉ thấy Phương Trạch Vũ bước xuống từ trong xe đi ra.
"Tôi nhớ là tôi đã nói chuyện rõ ràng với cô rồi mà, tôi đã có bạn gái rồi, cô ấy là người tôi muốn nắm tay hết cả đời này, nếu như cô còn làm phiền cô ấy thì đừng trách tôi không khách sáo." Phương Trạch Vũ nhìn chằm chằm vào Châu Tiểu Mai: "Đừng khiến cho tôi hối hận vì đã cứu cô."
Đột nhiên khóe mắt Châu Tiểu Mai đỏ lên, môi run rẩy mà nhìn Phương Trạch Vũ rồi nói câu cuối cùng: "Xin lỗi." Nói xong thì quay lưng bỏ chạy.
Thư Nhan và Phương Trạch Vũ nhìn nhau và đều có thể nhìn thấy điều khó hiểu trong mắt của đối phương.
"Nhan Nhan, anh thật sự không có gì với cô ta cả, trước kia cô ta gặp phải bọn cướp, khi anh đi ngang qua tiện tay giúp cô ta một phen, nhiều năm trôi qua như vậy rồi vẫn chưa bao giờ gặp lại."
"Được rồi, em còn có thể không tin anh sao?" Thư Nhan quan sát anh ấy một lượt, đi Seoul một chuyến quay về đã phơi nắng đen hơn một chút, cũng gầy đi một chút: "Em biết hôm nay anh về nên có nhờ bác cả làm nhiều đồ ăn hơn, tối nay ăn cơm ở chỗ em nhé?"
"Được" Phương Trạch Vũ vui vẻ gật đầu.
Suốt trên dọc đường đi gặp rất nhiều người ở trong cùng khu chung cư, bọn họ cũng không lấy làm lạ khi nhìn thấy Thư Nhan và Phương Trạch Vũ đi ra đi vào cùng nhau.
Lúc đợi thang máy, vừa hay Lâm Tuệ cũng trở về, cô ấy nhìn thấy Phương Trạch Vũ có chút bối rối cười, vừa nhìn thấy Phương Trạch Vũ lại nhớ đến mấy câu chuyện phiếm nói với Thư Nhan trước đây, cô ấy đều quên rằng bản thân mình không nói mấy lời xấu xa đối với Phương Trạch Vũ.
"Hôm nay hai người ra ngoài chơi sao?"