Lâm San San bị sa thải rồi, Hạ Nhu tiếp nhận vị trí của cô ta trở thành Tổ trưởng của tổ ba.
Sắc mặt khó coi của tên tay sai vừa rồi còn chế giễu Hạ Nhu, trước đây thì vẫn cứ trước sau gì cũng chị San San, bây giờ người ta đi rồi mà tiễn cũng không tiễn, thấy Hạ Nhu mang đồ văn phòng phẩm chuyển đến vị trí của Lâm San San thì vô cùng vồn vả tới giúp đỡ.
"Để tôi, để tôi, mấy việc này sao có thể để chị tự động tay vào được chứ." Hạ Nhu cau mày lại rồi quay đầu nói với bộ phận nhân sự, nhóm của cô ấy không cần người như vậy, việc sa thải hay chuyển đến tổ khác là chuyện của bộ phận nhân sự.
Vừa ngồi xuống chưa được lâu thì điện thoại vang lên, là Thư Nhan gọi đến, thông báo cho cô ấy và mấy tổ trưởng khác cùng đi với Giám đốc đến họp.
Bận rộn cả một ngày, Thư Nhan bóp bóp vào cổ đi xuống lầu, Phương Trạch Vũ đã đợi cô ở phía xe: "Rất mệt sao?"
"Công ty đã lên kế hoạch cho thương hiệu áo quần nữ trong nội thành, những việc linh tinh rất nhiều nên họp nguyên cả một ngày." Thư Nhan nói xong thì hỏi lại: "Hôm nay anh bận không?"
"Vẫn may là anh có mấy người bạn chiến đấu giúp anh." Hai người nói chuyện trên đường cho đến khi về tới nhà.
"Vậy em về trước đây, anh cũng về sớm đi." Thư Nhan vẫy vẫy tay với anh ấy rồi quay lưng rời đi.
Bình thường thì Phương Trạch Vũ sẽ không lái xe về đến làng mà đi tìm một nơi để đỗ xe rồi xuống xe đi bộ về.
Ở một góc của lối đi vào làng có một người phụ nữ đang quanh quẩn ở đó, nhìn thấy Phương Trạch Vũ vừa muốn đi đến thì thấy người qua đường lại lập tức rút lui vì sợ có người phát hiện.
Phương Trạch Vũ bước về phía trước một cách thong thả rồi dừng lại ở chỗ ngã rẽ phía trước đợi khoảng một phút, anh liền chặn ngang người tiến đến rồi đẩy vào tường mới phát hiện là một người phụ nữ. Anh vội vàng buông tay ra, đứng cách xa cô ta hai mét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-310.html.]
"Cô là ai? Tại sao lại theo dõi tôi?" Vừa rồi anh cảm thấy có người đang theo dõi mình hơn nữa kỹ năng rất vụng về, làm thế nào cũng không ngờ đó lại là một người phụ nữ.
"Tôi" Châu Tiểu Mai vặn vặn cổ tay sợ hãi nhìn Phương Trạch Vũ: "Tôi không có ác ý gì đâu, anh còn nhớ hai năm trước có cứu một người ở trên đường Công Nhân không?"
TBC
Phương Trạch Vũ cẩn thận quan sát cô ta, hình như là đã từng cứu một người. Lúc đó không nhìn kỹ tướng mạo nhưng khi ấy ngoại trừ đám côn đồ ra thì còn hai người bọn họ, cô ta có thể nói ra chuyện này tức là cô ta không nhầm rồi.
"Cô chính là cô gái tối hôm ấy, cô theo tôi để làm gì?" Khi đó cô ta cầu xin khẩn thiết, nói rằng bản thân có việc làm, có chồng chưa cưới, tuyệt đối không thể để cho người ta biết chuyện mình bị cướp sắc, nên anh ấy mới thả người ra, nhưng sau đó cô ta cố ý dùng mấy thủ đoạn vặt vãnh để tống người ta vào tù.
Châu Tiểu Mai cắn môi bạo gan hỏi: "Anh có biết dì Sáu ở thôn Hạ Trang không?"
Phương Trạch Vũ quen dì Sáu, bà ta là chị em gái với bà cụ vẫn thường xuyên đến nhà chơi, nhưng không nói chuyện nhiều với Phương Trạch Vũ.
"Lần trước, dì Sáu đến nhà tôi nhắc về anh, nói là... chúng ta có vẻ hợp nhau nên tôi lén đi nhìn trộm anh mới biết là người ngày hôm đó cứu tôi, vì vậy... chuyện đó, tôi vẫn chưa tự giới thiệu, tôi là Châu Tiểu Mai, là giáo viên môn ngữ văn ở trường trung học."
Phương Trạch Vũ hốt hoảng một lúc nhớ ra là bà nội đã từng nói về việc chị em gái bà ấy giới thiệu cho anh ấy một đối tượng, một cô giáo khoảng ba mươi tuổi, lúc trước có nói về đối tượng này đã đính hôn rồi, kết quả là sau khi đi nước ngoài mấy năm thì hủy hôn với cô ta rồi.
"Bà nội có đề cập qua với tôi rồi, nhưng tôi đã nói với bà nội rằng tôi đã có người yêu, tôi tin có lẽ bà ấy đã nói qua với dì Sáu, nếu như không có chuyện gì thì tôi đi trước đây." Phương Trạch Vũ gật đầu chào quay lưng chuẩn bị bước đi
"Đồng chí Phương." Châu Tiểu Mai gọi Phương Trạch Vũ: "Vậy anh nên biết là tôi đã bị hủy hôn rồi, mặc dầu tôi và người khác đã từng qua lại nhưng quan hệ giữa tôi và anh ấy là trong sạch, tôi vẫn còn là một cô gái hơn nữa tôi là một giáo viên chính thức, công việc nhàn hạ, kỳ nghĩ cũng nhiều sau này có con rồi nên về mặt giáo dục anh không cần phải bận tâm, anh không suy nghĩ lại lúc sao?"
Phương Trạch Vũ quay đầu lại nhìn Châu Tiểu Mai lạnh lùng: "Tôi nói rồi, tôi đã có người yêu, trong mắt tôi cô ấy là tiên nữ, bất cứ cô gái nào cũng không bằng cô ấy, điều kiện của cô giáo Châu tốt như vậy tôi tin rằng nhất định sẽ tìm được người tốt hơn tôi, trời cũng không còn sớm nữa, cứ tiếp tục nán lại ở đây bị người khác nhìn thấy sẽ nói chuyện xấu đấy, cô giáo Châu mau về nhà đi."