Hồ Thụy Tuyết ngay lập tức nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề này, có thể là vì sự thành công quá lớn của đồ nội y, vì vậy nhân viên bên dưới lại làm theo cách cũ của cửa hàng nội y, cô ấy cũng cảm thấy không sao, nhưng đừng quên là áo quần nữ và đồ y là hoàn toàn không giống nhau.
Quần áo nữ được mặc ở bên ngoài, chẳng có vấn đề gì nếu bọn họ chỉ muốn làm ra một thương hiệu bình thường, nhưng ước mơ của cô ấy là trở thành một thương hiệu sang trọng, ít nhất cũng phải là thương hiệu sang trọng ở mức độ nhẹ.
Cứ như thế này, nếu như sản phẩm quần áo nữ được phát hành đầu tiên lại mượn các nhãn hiệu lớn của nước ngoài thì chắc chắn sẽ trở thành vết nhơ của bọn họ, thậm chí có thể tất cả các chương trình sẽ từ chối qua lại với bọn họ.
Hồ Thụy Tuyết liếc nhìn sắc mặt khó coi của các nhà thiết kế mà không trách móc bọn họ, đầu tiên là bản thân cô ấy cũng phạm sai như thế này, huống hồ chỉ trích bọn họ cũng không thay đổi được gì.
"Tớ đã liên hệ xong với công ty quảng cáo rồi, qua mấy ngày nữa cần phải quay quảng cáo, có khả năng là bây giờ không kịp được rồi, hay là kéo dài thời gian công bố sau?" Hồ Thụy Tuyết hỏi.
Toàn bộ mấy kiểu áo quần này đã đem đi làm mẫu, căn bản là hiện giờ không kịp để thay đổi.
"Chắc chắn là không chỉ mỗi các kiểu quần áo này, bây giờ hãy đưa tất cả các bản thảo thiết kế đưa cho tôi, ngoài ra hãy để các nhà thiết kế bên dưới bao gồm các nhân viên thực tập, mang bản thảo thiết kế của họ đưa lên đây."
"Thực tập sinh cũng cần sao?" Người đứng đầu bộ phận thiết kể cẩn thận hỏi.
"Đúng vậy." Thư Nhan liếc nhìn anh ta nói: "Những người càng trẻ càng dám nghĩ, có thể những thứ trước mặt khiến người ta sáng mắt hơn, không thể vì bọn họ là thực tập sinh mà sơ xuất được, bình thường anh cũng cần phải chú ý nhiều hơn một chút, công ty chúng ta không sắp xếp cấp bậc dựa trên lai lịch, có năng lực thì tham gia, không câu nệ tuổi tác, học lực hay cái còn gọi là kinh nghiệm làm việc."
Đặc biệt là thiết kế, cái này dựa vào linh cảm chứ thực sự không có liên quan gì đến lai lịch cả, có những người tuổi đời vẫn còn rất trẻ lại có thể thiết kế ra được những thứ mà một số người dùng cả đời vẫn không thiết kế ra được.
Người của bộ phận thiết kế nhận lệnh mang ra toàn bộ những bản vẻ lúc trước của bản thân đưa cho Tổng giám đốc Thư tận mắt xem qua, lỡ như nếu được chọn thì có thể một bước lên mây rồi.
"Nghe nói chưa? Tổng giám đốc Thư bảo là thực tập sinh cũng có thể đấy, Hạ Nhu, tôi cảm thấy thiết kế của cô rất đẹp, nếu như không phải Tổ trưởng đàn áp cô thì nói không chừng cô đã được làm chính thức từ lâu rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-306.html.]
"Đừng nói điều này để tránh người khác nghe được." Hạ Nhu liếc nhìn xung quanh, cô ấy cũng có vẻ bất lực, ai có ngờ đâu tổ trưởng ở trong công ty lại là chị khóa trên của cô ấy.
Hạ Nhu là sinh viên của trường trung cấp chuyên nghiệp chuyên ngành thiết kế, tổ trưởng bây giờ của cô ấy là Lâm San San hơn cô ấy một khóa, cô ta thích một bạn nam sinh cùng lớp, nhưng nam sinh này lại thích Hạ Nhu, sau đó Lâm San San bắt đầu ghét Hạ Nhu.
Càng không ngờ hơn là bọn họ lại gia nhập cùng một công ty, Lâm San San kết thúc kỳ thực tập vào năm ngoái và tốt nghiệp trước Hạ Nhu một năm, thì cô ta được người khác giới thiệu vào làm ở đây, rất nhanh cô ta được đề bạc lên làm tổ trưởng.
"Tôi tin là mọi người đã nghe tin tức rồi, bây giờ hãy đưa hết các bản thảo thiết kế cho tôi." Lâm San San xỏ đôi giày cao gót vào liếc nhìn Hạ Nhu.
"Hạ Nhu, đưa bản thảo thiết kế của cô cho tôi đi."
"Xin lỗi, gần đây tôi không có phác họa được cái gì cả." Hạ Nhu cứ như vậy không để cho Lâm San San nhìn thấy biểu hiện trên mặt của cô ấy.
"Cô làm gì vậy? Cho dù cô là thực tập sinh thì cũng nên vẽ nhiều vào chứ, bình thường không luyện tập gì sao? Nếu như cô lại phí thời gian như thế này tôi sẽ nói với Giám đốc mời cô rời đi đấy." Lâm San San nghiêm túc phê bình.
Đợi cho Lâm San San đi rồi thì người đứng bên cạnh Hạ Nhu kéo tay áo của cô ấy: "Cô sao vậy? Cơ hội hiếm có như thế này."
Hạ Nhu nhìn cô ấy cười nhưng không giải thích gì cả, cô ấy rất hiểu rằng cho dù cô ấy đưa bản thảo cho Lâm San San thì Lâm San San cũng sẽ không giúp cô ấy nộp lên đâu.
TBC
Dù sao chỉ cần Lâm San San còn ở đó một ngày thì cô ấy không thể nào cất đầu lên nỗi, còn không bằng đánh cược một phen.
Mượn cớ đi nhà vệ sinh, Hạ Nhu đi đến trước phòng làm việc của Thư Nhan, trong lòng âm thầm động viên cho bản thân rồi gõ cửa.
"Mời vào." Thư Nhan ngẩng đầu nhìn trước mặt là một cô gái vô cùng xinh đẹp, đuôi mắt khẽ nhướng lên, trong chớp mắt có mang theo một chút quyến rũ nhưng ánh mắt rất chính trực.
"Cô ở bộ phận nào? Tìm tôi có việc gì không?"