Trong câu lạc bộ mà Hồ Thụy Tuyết giới thiệu có một giáo viên dạy yoga, ngoài những động tác tạo hình ra, Thư Nhan còn tập một vài động tác yoga, cô định sau khi kết thúc luyện tập tạo hình, sẽ tiếp tục luyện yoga.
Trước đây cô từng thấy những người kiên trì luyện yoga, về khí chất và thân hình của họ đều vô cùng hoàn hảo, cô hy vọng sau bốn mươi tuổi mình cũng có thể dưỡng ra thân thể tốt như vậy.
Cô cưỡi ngựa chầm chậm tản bộ, làn gió nhẹ thổi bay tóc mái của Thư Nhan, gương mặt hài lòng tựa vào trong n.g.ự.c Phương Trạch Vũ.
"Nơi này thật là đẹp, hy vọng lần sau lại có thể đến chơi."
"Nếu như em thích thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến." Phương Trạch Vũ cũng rất thích nơi này.
Trước đây khi anh bị ép ở nhà không được ra ngoài, chính ông nội là người đã nhờ vào quan hệ giúp anh vào quân đội, từ lúc đó thay đổi cả đời người, nếu không thì chắc chắn anh sẽ trở thành một người sống tạm bợ trên đường phố, đi vào con đường sai lầm.
Buổi chiều, bọn họ trải một tấm thảm trên mặt đất, nằm ở nơi gió thổi mây bay ngắm nhìn trời xanh mây trắng, cứ lẳng lặng nằm như vậy thì có thể nằm cả ngày.
"Mẹ ơi, mẹ nhìn chú ngựa nhỏ của con cưỡi đây." Thiên Bảo cưỡi một con ngựa cái nhỏ chầm chậm đi tới.
"Ngựa ở đâu vậy? Con đừng có cưỡi c.h.ế.t nó đó." Chú ngựa này vừa nhìn thì thấy rất nhỏ.
"Kim Sơn nói không sao, cậu ấy thường cưỡi mà." Thiên Bảo là lần đầu tự một mình cưỡi ngựa.
"Kim Sơn là ai?" Thư Nhan quay đầu lại hỏi Phương Trạch Vũ.
"Là cháu trai của ông trưởng thôn. Chú ngựa nhỏ này chắc hẳn là cho cậu bé cưỡi, cậu bé nói không sao thì chắc không sao đâu." Phương Trạch Vũ đỡ Thư Nhan xuống ngựa, đi đến bên cạnh Thiên Bảo xoa đầu chú ngựa nhỏ: "Cho dù là ngựa còn nhỏ, con cũng phải cưỡi chậm một chút, ngã xuống không phải là chuyện giỡn đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-301.html.]
"Con không sợ, chú Phương sẽ bảo vệ con." Sống chung mấy ngày nay, Thiên Bảo càng ngày càng sùng bái Phương Trạch Vũ.
Phương Trạch Vũ gõ vào đầu cậu bé một cái: "Chú chỉ có hai tay, lỡ như không kịp thì làm thế nào?"
Không bao lâu sao, Thanh Thanh cũng cưỡi một con ngựa nhỏ đi tới, nhưng bên cạnh cô bé còn có một cậu bé khác đi theo, khoảng chừng tám tuổi, dáng vẻ rất cường tráng, chắc hẳn là Kim Sơn trong lời Thiên Bảo nói.
"Mẹ ơi, con có thể cưỡi ngựa đến bên kia chơi không?" Nói thật thì trước đó Thanh Thanh có hơi sợ hãi việc cưỡi ngựa, ngựa nhỏ thì cô bé không sợ nữa, mà còn cảm thấy chú ngựa nhỏ này rất đáng yêu.
Ngoài Kim Sơn ra, còn có ba của Kim Sơn đi theo, Thư Nhan yên tâm cho các con ra ngoài chơi, mục đích đến thảo nguyên không phải chính là để chơi cho đã hay sao, không cần phải cẩn trọng dè dặt như vậy.
Buổi tối, vẫn là trưởng thôn tiếp đãi bọn họ, ông ấy nướng một con cừu nhỏ, trong lúc đó, Phương Trạch Vũ đã bàn rất nhiều chuyện liên quan về con đường kia với trưởng thôn, ý của trưởng thôn là muốn lấp lại những cái ổ gà trên đường trước, sau đó mới lát đá lên.
"Có thể nào nộp đơn lên huyện xin đổ đường xi măng được không?" Tối hôm qua Phương Trạch Vũ từng tính toán với Lâm Đại Chí, từ nơi này đến huyện gần đây nhất cũng phải hai mươi cây số, đường rất bằng phẳng, nhân công thì có thể lấy từ trong thôn ra, khoảng chừng một trăm vạn thì có thể làm được.
Trưởng thôn lắc đầu: "Không được, bọn chú đã đưa đơn lên huyện rất nhiều lần rồi, phía trên vẫn luôn nói là không có tiền."
Thảo nguyên quá lớn, thôn làng lại phân bố rải rác, giống như cái thôn này của bọn họ, còn chưa đến một trăm người, vốn là một huyện nghèo khó, sao có thể lấy ra một trăm vạn để cho bọn họ làm đường, hơn nữa nếu như cho thôn của bọn họ, những thôn khác sẽ có ý kiến gì hay không? Đến lúc đó ai nấy cũng tìm đến huyện, vậy thì bọn họ cũng khó sống qua ngày được rồi.
Thư Nhan vừa nghe được, lập tức cảm thấy kỳ lạ, cô tưởng rằng làm đường không cần dùng nhiều tiền đến như thế, theo như sự tính toán của Phương Trạch Vũ, khoảng một cây số là mười vạn, mà còn là đường bằng phẳng, nếu như là đường có núi có sông chặn lại, vậy thì càng phải tốn tiền nhiều hơn nữa.
Nghĩ như vậy, số tiền năm vạn cô quyên góp cho thôn e là còn lâu mới đủ, lúc đó bản thân cô cho rằng như vậy đã đủ rồi, anh ba nói không đủ thì anh ấy sẽ bù vào, còn tưởng đâu là bù và một hai vạn, bây giờ theo tình hình này thì có bù mười vạn cũng không đủ.
Suy cho cùng thôn này của bọn họ cũng nằm trong thung lũng, cách thôn gần nhất bên ngoài cũng phải hai ngọn núi, nếu muốn làm đường, nhất định phải đắp ruộng bằng đá, còn phải làm một cây cầu, khối lượng công việc còn lớn hơn nhiều so với thảo nguyên bên này.
TBC
"Sao vậy?" Phương Trạch Vũ bàn bạc với trưởng thôn xong, thấy Thư Nhan đang trầm tư suy nghĩ, anh nhỏ giọng hỏi.