"Tiện tay làm thôi." Phương Trạch Vũ trả lời lại, phơi xong quần áo, thấy hai đứa nhỏ cũng trở lại, anh dẫn Thư Nhan đến chỗ rửa mặt: "Anh vừa mới nấu nước nóng, các em ở đây tắm rửa rửa mặt, buổi tối đến nhà trưởng thôn ăn cơm."
"Anh cũng quá chịu khó rồi. Lần sau cho dù đi đâu chơi em cũng phải dẫn anh theo." Thư Nhan nửa thật nửa đùa nói.
"Xem ra anh còn phải biểu hiện thật tốt, tranh thủ lần sau em còn dẫn anh đi." Phương Trạch Vũ cũng nói đùa với cô, đổ nước xong, anh lập tức bảo Thư Nhan dẫn Thanh Thanh vào, còn mình thì dẫn Thiên Bảo sang bên cạnh rửa mặt.
Rửa mặt xong đi ra ngoài, Thư Nhan hỏi Phương Trạch Vũ: "Tiểu đội trưởng Lâm nói trưởng thôn đặc biệt làm thịt một con cừu để tiếp đãi chúng ta, gia súc trên thảo nguyên chắc chắn rất quan trọng với dân chăn nuôi, chút nữa đưa cho người ta một chút tiền."
"Yên tâm đi, trong lòng anh có tính toán." Điều này Phương Trạch Vũ đã từng nghĩ đến, đến lúc đó anh sẽ quyên góp một khoản tiền, tu sửa lại con đường đi lại nơi đây.
Trời vừa sụp tối, Lâm Đại Chí đã đi qua gọi Thư Nhan và Phương Trạch Vũ đi ăn cơm, trưởng thôn gặp được Phương Trạch Vũ thì vô cùng vui mừng, nước mắt lưng tròng, dùng tiếng phổ thông không được chuẩn lắm nói lặp lại: "Trở về là tốt, thật đáng ăn mừng."
Vành mắt của Phương Trạch Vũ cũng đỏ lên, trong câu nói trộn lẫn với không ít từ ngữ địa phương ở đây, Thư Nhan gom năm góp bảy đoán được một chút ý, dường như là nói muốn quyên góp tiền sửa đường, giúp trưởng thôn gì đó.
Đây là việc tốt, Thư Nhan ngay lập tức hỏi Phương Trạch Vũ cần bao nhiêu tiền, cô cũng có thể góp một ít.
"Không cần, con đường này cứ để anh." Lần này Phương Trạch Vũ có chút kiên định.
Thư Nhan hiểu rõ gật đầu, không giành với anh.
Những món làm từ sườn cừu và các loại nội tạng của con cừu đều rất ngon, thịt cừu nướng rất mềm, cừu ở đây không giống với thịt cừu mà Thư Nhan ăn ở quê, ở quê loại đó là dê núi, làm không cẩn thận rất dễ có mùi hôi, cừu ở đây gần như không có, cũng có thể là do tay nghề của vợ trưởng thôn tốt, người không biết ăn thịt cừu như Thư Nhan cũng đã ăn được rất nhiều.
"Ăn nhiều vào, ăn nhiều vào. Tiểu Phương là người nhà của chú, sau này cháu cũng là người nhà của chú." Trưởng thôn thấy Thư Nhan ăn ngon như vậy, cũng vô cùng vui vẻ.
Thư Nhan đã uống vài ly rượu, đầu cô có hơi choáng, Phương Trạch Vũ ôm Thiên Bảo, một tay nắm lấy tay Thư Nhan, một tay khác của Thư Nhan nắm lấy Thanh Thanh, mấy người chậm rãi đi về.
"Anh đã mượn con ngựa của trưởng thôn, ngày mai dẫn em ra ngoài dạo một vòng nhé?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-300.html.]
Thiên Bảo đã ngủ say rồi, nếu không cậu bé chắc chắn sẽ ồn ào mà đòi đi cùng.
"Được thôi!" Cô ở chỗ Hồ Thuỵ Tuyết đã được dắt đi mấy vòng, nhưng mà vẫn không biết cưỡi, ngồi trên đó vẫn là có chút sợ hãi.
Tính cách uống rượu của Thư Nhan rất tốt, uống say không khóc không náo loạn, nằm lên giường lập tức ngủ rồi, chỉ là ngày hôm sau tỉnh dậy có hơi đau đầu, Phương Trạch Vũ bưng một bát canh giải rượu cho cô, sau khi uống xong cảm thấy khoẻ hơn rất nhiều.
"Lần sau không biết uống rượu thì đừng uống." Phương Trạch Vũ nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương cho cô, dịu dàng hỏi: "Còn khó chịu không?"
TBC
"Bọn họ thật sự quá nhiệt tình, nếu như không uống sẽ cảm thấy hơi ngại, hôm qua anh đã nói cái gì với em, hôm nay đi cưỡi ngựa sao?" Thư Nhan nhanh chóng chuyển chủ đề nói.
Từ lần trước ở trên xe máy cày ôm nhau, cử chỉ của hai người ngày càng thân mật, Thư Nhan cũng không cảm thấy có cái gì không bình thường nữa.
"Đúng vậy, anh còn tìm hai người con trai của trưởng thôn, để bọn họ chở Thiên Bảo và Thanh Thanh, anh chở em."
Đỡ Thư Nhan lên ngựa, Phương Trạch Vũ dắt ngựa đi một vòng trước, sau đó xoay người ngồi phía sau cô, vừa quất ngựa một roi, trong nháy mắt con ngựa lập tức phóng đi, Thư Nhan sợ hãi hô lên một tiếng, nắm chắc tay anh nép chặt vào lòng anh.
Sau khi cơn sợ hãi qua đi, Thư Nhan trở nên phấn khích, tiếng cười vui sướng của cô vang lên trong gió.
"Mẹ ơi, mẹ đợi con với." Thiên Bảo ở phía sau hét lớn.
Hai người con trai trưởng thôn cũng muốn chạy nhanh lên, nhưng trong lòng đều là trẻ con, hơn nữa còn là mấy đứa nhỏ chưa từng được cưỡi ngựa trước đó, bọn họ chỉ có thể kiểm soát tốc độ lại, ba đã nói rồi, nếu như bọn họ tiếp đón khách quý không chu đáo, thì sẽ được roi ngựa hầu hạ.
May mà trong khoảng thời gian này Thư Nhan đều có tập luyện, cưỡi ngựa một vòng trở về, vẫn không có chỗ nào thấy khó chịu.
"Trở về anh sẽ ấn cho em thử xem, ngày mai sẽ không đau nhức." Phương Trạch Vũ lo lắng Thư Nhan ngày mai thức dậy sẽ thấy không dễ chịu.
"Chắc là không sao đâu, em vẫn luôn kiên trì tập yoga."