Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu - Chương 299

Cập nhật lúc: 2025-05-16 13:46:10
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bốn người lập tức hình thành một chuỗi Phương Trạch Vũ ôm Thư Nhan và Thiên Bảo, Thư Nhan ôm Thanh Thanh, Thiên Bảo nhìn Phương Trạch Vũ rồi lại nhìn Thư Nhan, đột nhiên nói: "Bốn người chúng ta đều ôm lấy nhau rồi."

Thanh Thanh quay đầu nhìn, đúng là như vậy, nhưng mà cô bé cũng không giãy giụa. Hai ngày này ở trên xe lửa, Phương Trạch Vũ vẫn luôn là người chăm sóc bọn họ, rửa mặt rửa tay, làm những món ăn ngon cho cô bé và em trai, còn bảo vệ bọn họ, Thanh Thanh lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác có ba bảo vệ. Cô bé liếc nhìn Phương Trạch Vũ một cách cẩn thận, nhưng mà muốn làm ba của cô bé thì còn cần phải tiếp tục quan sát thêm nữa, lúc trước ba mới của cô bé đối xử với cô bé rất tốt, nhưng sau khi kết hôn với mẹ thì liền đối xử không tốt với cô bé.

Phương Trạch Vũ có thể cảm nhận được ánh mắt nhìn trộm anh của Thanh Thanh, anh chỉ đang không biết, tâm tư cô gái nhỏ khá nhạy cảm, rồi sẽ có ngày tiếp nhận anh.

Lắc lư hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến nơi, lúc xuống xe Thư Nhan cảm thấy xương cốt toàn thân đều rã rời. Thiên Bảo và Thanh Thanh tinh lực dồi dào, xuống xe chưa được mấy phút đã chạy nhảy khắp nơi.

"Mẹ ơi, mẹ nhìn xem, thật sự vô cùng mênh m.ô.n.g bát ngát." Thanh Thanh kéo tay Thư Nhan ngắm nhìn thảo nguyên đằng sau.

Thư Nhan quay đầu lại nhìn, trong giây lát bị cảnh đẹp trước mắt làm cho ngây người.

Thảo nguyên vô biên vô hạn, một mảnh xanh biếc, bầu trời màu xanh nhạt, nhìn xa xa, dường như nối liền với chân trời, trên thảo nguyên còn có hoa dại màu sắc sặc sỡ, gió nhẹ thoảng qua, mùi cỏ cây thơm ngát xông vào mũi, hoà lẫn với hương hoa thơm nhè nhẹ, trong chốc lát liền khiến người ta vui vẻ thoải mái, Thư Nhan hít một hơi thật sâu, những mệt mỏi mà con đường xóc nảy tạo ra trong nháy mắt dường như không còn nữa.

"Thế nào? Chỗ này của chúng tôi không tệ nhỉ?" Lâm Đại Chí đỗ xe xong, cười ha ha rồi nói.

"Thật đẹp, tôi sợ ở đây lâu sẽ không nỡ đi về mất." Ở trong thành phố ồn ào huyên náo lâu rồi, bỗng nhiên đến một nơi thế này, Thư Nhan cảm thấy tâm trạng và tinh thần của mình được bình yên trở lại, có cảm giác linh hồn được gột rửa.

Lâm Đại Chí cười ha ha, chỉ vào cái nhà bạt phía xa xa: "Đó là nơi ở hôm nay của mọi người."

Lúc Phương Trạch Vũ nói chuyện điện thoại với Lâm Đại Chí, anh đã nói anh sẽ dẫn theo một người quan trọng đến, Lâm Đại Chí lập tức đoán chắc là vợ anh. Nhưng anh ấy không ngờ rằng Phương Trạch Vũ và Thư Nhan chỉ mới là người yêu, anh ấy chỉ chuẩn bị một cái nhà bạt, bây giờ chuẩn bị thêm thì có hơi gấp gáp.

"Không sao, cứ ngủ trước tối nay đi đã." Bọn họ đã ở cùng một căn phòng trên xe lửa hai ngày rồi, có thêm một ngày hôm nay nữa cũng không sao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-299.html.]

Đương nhiên chủ yếu là vì có hai đứa nhỏ ở đây, nếu không chỉ hai người thì cũng gượng gạo rồi.

Phương Trạch Vũ bỏ đồ đạc xuống rồi bắt đầu sắp xếp, Thư Nhan qua giúp anh cũng không cho.

TBC

"Em qua chỗ kia ngồi nghỉ ngơi, hoặc là ra ngoài ngắm phong cảnh đi, ở đây để anh sắp xếp là được rồi." Phương Trạch Vũ lấy đồ dùng tắm rửa ra sắp xếp gọn gàng đâu đó xong, sau đó mở cái vali lấy đồ ăn ra ngoài.

"Cái vali của em cũng phải sắp xếp lại, em lấy quần áo ra trước." Còn có một vài bộ quần áo dơ mà hai ngày này cô và hai đứa nhỏ thay ra, Thư Nhan định lấy đem đi ngâm trước: "Có thể rửa mặt và giặt quần áo ở đâu?"

"Em cứ để đó trước đi, một lát anh dẫn em đi."

Thư Nhan đặt quần áo xuống trước, hai đứa nhỏ đã ra ngoài chạy nhảy tung tăng từ lâu, Thư Nhan xác định không có gì làm, lập tức tìm một chỗ cách không xa lều trại ngồi xuống, lẳng lặng nhìn ngắm đại thảo nguyên rộng lớn bao la bát ngát.

"Mẹ ơi, con ở bên kia nhìn thấy rất nhiều cừu, mẹ mau qua đây đi." Thiên Bảo chạy lại kéo Thư Nhan qua đó.

Một đàn cừu trắng tinh di chuyển từ từ qua đây giống như một đám mây vậy.

"Đây là những con cừu mà người dân ở đây nuôi, mọi người chắc chắn chưa từng ăn đúng chứ? Trưởng thôn biết Trạch Vũ đến đây, đặc biệt làm thịt một con, tối hôm nay có thể ăn được rồi." Lâm Đại Chí trả máy cày xong, đi qua đây tìm Phương Trạch Vũ thì đụng phải Thư Nhan trước.

"Mọi người còn làm thịt cừu sao?" Trâu bò, dê cừu ở thời đại này toàn bộ là mạng sống của dân chăn nuôi, chút nữa phải hỏi Phương Trạch Vũ cần trả bao nhiêu tiền, nhất định phải đưa lại tiền cho trưởng thôn.

Lúc Thư Nhan quay về, Phương Trạch Vũ đã phơi hết quần áo rồi, trong đó bao gồm cả quần áo của cô và hai đứa nhỏ.

"Sao anh lại giặt rồi?" Với quan hệ hiện giờ của hai người bọn họ, để cho Phương Trạch Vũ giặt hết quần áo thì thật là khó xử mà.

Loading...