Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu - Chương 296

Cập nhật lúc: 2025-05-16 13:46:03
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Không sao, anh đã nhờ bạn đặt giúp giường mềm rồi." Phương Trạch Vũ cảm thấy khá hoàn hảo.

Thư Nhan gọi hai đứa nhỏ ra, sau đó trở tay khóa cửa lại, lúc này, cửa của nhà đối diện mở ra, Lâm Tuệ đang xách theo túi rác chuẩn bị xuống lầu vứt rác, nhìn thấy Thư Nhan và Phương Trạch Vũ đang đứng cạnh nhau không khỏi sững sờ.

"Các người vali lớn vali nhỏ thế này là muốn làm gì thế?" Ánh mắt cô ấy không khỏi liếc nhìn về hướng Phương Trạch Vũ đang xách hai cái vali lớn.

"Chẳng phải tụi nhỏ được nghỉ hè rồi hay sao, chúng tôi dự định sẽ đi du lịch, chúng tôi đang gấp lên xe lửa, khoan hãy nói, trở về tôi sẽ mang vài món đặc sản cho chị, Thanh Thanh, Thiên Bảo, nói tạm biệt với dì Tuệ đi con." Thư Nhan thoải mái lấy cái túi từ trên tay Phương Trạch Vũ: "Đi thôi, phải tranh thủ thời gian."

Lúc này, Lâm Tuệ mới kịp phản ứng lại, cô ấy cầm túi rác đi xuống theo, trên đường đi không hề nói câu nào, nhưng mà cô ấy luôn quan sát Thư Nhan và Phương Trạch Vũ, cứ luôn cảm thấy hai người có mờ ám.

Xe của Phương Trạch Vũ dừng ở cổng, Thư Nhan mở cửa xe vô cùng tự nhiên, Phương Trạch Vũ ôm hai đứa nhỏ vào trong xe, sau đó mở cửa phó lái, cẩn thận đợi Thư Nhan ngồi ổn định mới đóng cửa xe lại rồi trở lại ghế lái, giữa hai người không biết đã nói gì với nhau, mà Phương Trạch Vũ cười lên vô cùng sáng lạn.

Ai da! Có vấn đề nha!

Chiếc xe quay đầu lại, Thư Nhan bên này đúng lúc đối diện với Lâm Tuệ, Thư Nhan vẫy tay về phía cô ấy: "Chúng tôi đi trước đây, tạm biệt."

Hai đứa trẻ cũng mua cả vé trọn gói, tương đương với việc đặt bốn cái giường, cả gian phòng nhỏ chỉ có bốn người họ.

"Rất đắt phải không?" Giường mềm vào thời điểm này không dễ đặt được.

"Không đắt." Phương Trạch Vũ cười cười.

Từ Nam Thành đến nội thành ở thảo nguyên bên kia vẫn chưa có tuyến xe lửa đến thẳng, muốn đến Bắc Kinh phải chuyển xe, trước đây còn phải đợi mười mấy tiếng đồng hồ, còn ngồi xe hơi thêm hai tiếng, nếu như đến nơi lúc trước Phương Trạch Vũ ở thì còn phải cưỡi ngựa một hai tiếng nữa.

"Nơi trước kia anh ở không có người khác sao?" Cũng quá lạc hậu rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-296.html.]

"Không có." Phương Trạch Vũ tưởng rằng Thư Nhan lo lắng đường khó đi, lập tức cười nói: "Anh đã nói qua với bạn anh rồi, đến lúc đó anh ấy sẽ đến đón chúng ta." Anh lấy trái cây đã được rửa sạch ra, còn có nhiều loại đồ ăn vặt để trên cái bàn nhỏ, hỏi Thanh Thanh và Thiên Bảo: "Các con muốn ăn gì?"

Hai đứa trẻ lắc đầu, hôm nay mới sáng sớm hai đứa đã bị mẹ gọi dậy, bây giờ có hơi buồn ngủ.

"Hai đứa ngủ một lát đi." Xe lửa đến Bắc Kinh phải mất mười chín tiếng, gần hơn một giờ đêm mới đến, đến lúc đó còn phải đợi xe hơn một tiếng nữa, bây giờ phải nhân lúc còn ở trên xe nghỉ ngơi để dưỡng sức.

Sợ hai đứa trẻ ngã xuống đất, Thư Nhan và Phương Trạch Vũ đều ngủ giường trên, nằm xuống đắp kín chăn, Thư Nhan vừa nghiêng đầu đã thấy Phương Trạch Vũ đang nhìn cô, cô liếc anh một cái: "Nhìn em làm gì, mau ngủ đi." Nói xong cô xoay người đưa lưng về phía anh, nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Phương Trạch Vũ, cô chỉ cảm thấy cả tấm lưng mình đều nóng hừng hực hẳn lên.

TBC

Thư Nhan nằm không yên lập tức cử động, ngay sau đó cảm thấy ánh mắt như thiêu đốt của người kia không còn nữa, lúc này mới từ từ thả lỏng cơ thể, không biết từ lúc nào mà ngủ say rồi.

Có thể vì phòng này chỉ có bốn người bọn họ, cũng có thể do Phương Trạch Vũ ở đây, nên Thư Nhan ngủ vô cùng yên tâm.

Lúc tỉnh dậy thì đã mười một giờ, Thư Nhan duỗi người, quay sang thì thấy Phương Trạch Vũ và hai đứa nhỏ đều đã thức dậy rồi, đang chơi xong một ván bài tú lơ khơ ở giường dưới góc đối diện.

Thư Nhan nằm sấp nhìn bọn họ, thì ra là chơi kiểu đô mi nô, là mỗi người lần lượt rút ra một lá bài, bài của ai giống với một tấm bài trên cùng trong bộ bài, thì có thể lấy đi, cái xấp bài đó là chiến lợi phẩm của cô bé.

"Mẹ, mẹ dậy rồi à, mau tới chơi cùng bọn con đi." Thiên Bảo phát hiện ra Thư Nhan đã thức dậy, lập tức hào hứng kêu lên.

Thanh Thanh nhìn Thư Nhan với ánh mắt mong đợi.

"Được, vậy mẹ cũng chơi."

Suốt chặng đường đi, Phương Trạch Vũ biết hết từng thành phố, hơn nữa còn có thể nói ra một vài thông tin, thực sự làm cho Thư Nhan có hơi kinh ngạc.

"Những nơi này anh từng đến rồi à?" Nếu không sao có thể quen thuộc như vậy.

"Có vài nơi đã từng đi qua, có vài nơi là nghe người khác nói tới. Lúc đó anh tham gia quân đội, là đi dọc theo con đường này, suốt cả chặng đường, tiểu đội trưởng dẫn bọn anh đi cũng là nghe người khác nói đến, sau đó nói lại cho bọn anh nghe." Phương Trạch Vũ nhớ lại: "Có vài chiến hữu là do lúc đó quen biết được."

Loading...