Rất nhiều người trong thôn đã đến đây hóng chuyện, có người còn nói vào mà không ngại lớn chuyện: "Ông cụ, trong tay Thư Nhan cũng không phải chỉ có chút tiền. Nghe bà cụ Diệp nói nó có phải hơn ba triệu đấy!"
"Phải đó! Nhiều tiền như vậy, mình đàn bà như nó tiêu hết à? Nó còn chẳng biết hiếu kinh ba mẹ gì cả, thật là không hiếu thảo!"
"Đúng rồi! Ba anh em trai Thư Nhan có nhà mới rồi, nhưng vẫn chưa lắp đặt nội thất gì mà. Nó có tiền thế mà chẳng biết góp vào một chút!"
"Thím Lan Hoa nói hay vậy sao không thấy thím lấy tiền giúp em trai ruột ở nhà lấy vợ nhỉ? Em trai thím cũng sắp bốn mươi rồi, lần trước nghe nói có mối kia ổn mà, ra lễ tám trăm. Cháu nghe bảo còn thiếu ba trăm, sao thím không cho đi? So với việc lắp đặt nội thất, cưới vợ quan trọng hơn nhiều!" Thư Kiến Dương cười khẽ.
Thím Lan Hoa bị nghẹn lại, nhưng bà ta lập tức phản bác: "Thím là nông dân, nào có tiền. Nếu thím có ba triệu, đừng nói là ba trăm, ba chục nghìn thím cũng cho!"
Mấy người bên cạnh lập tức hùa theo.
"Thím không có ba triệu, nhưng chắc chắn có ba nghìn, sao không lấy ba trăm ra được?" Thư Kiến Dương quét mắt một vòng những người xung quanh: "Đừng thấy ồn ào rồi thêm dầu vào lửa. Mấy người ai cũng tốt thế vậy để tôi về nói lại với nhà mẹ đẻ các người, bảo bọn họ đến mà lấy đồ. Trong nhà mấy người nhiều đồ đạc thế, giữ lại làm gì mà không mang ra giúp anh em!"
Đám người lập tức tỉnh ra. Thư Kiến Dương đang nói giúp Thư Nhan.
"Sao giống nhau được, bọn thím trên có già, dưới còn trẻ!"
"Thư Nhan cũng có hai đứa bé thôi, còn đến một chốn mới chưa quen thuộc. An cư lạc nghiệp không tốn tiền à? Hai đứa bé đến trường không cần tiền sao? Bọn họ nhịn đói mà sống à? Có tiền hơn đi nữa cũng là tiền của con bé, con bé muốn dùng sao thì dùng, không đến lượt các người lo thay. Chưa kể không phải hơn nửa số tiền xây ba căn nhà mới của bên chú hai kia cũng từ Thư Nhan mà ra sao? Hôm nay tôi về không chỉ vì chuyện các người báo cảnh sát đến bắt tôi, mà Thư Nhan cũng có chuyện cần tìm thôn."
Mấy người trong thôn nhìn nhau. Thư Nhan tìm thôn có chuyện gì?
Thư Kiến Dương đi gọi bí thư và chủ tịch thôn đến, lại gọi cho Thư Nhan trước mặt tất cả mọi người.
"Chào bác bí thư, cháu là Thư Nhan." Giọng nói Thư Nhan truyền từ bên kia đến, không nhanh không chậm mà nói: "Chỗ cháu thật sự bận bịu quá, cháu không về được nên nhờ anh ba giúp cho một chuyến. Hôm nay cháu tìm bác là muốn ký một bản thỏa thuận chu cấp dưỡng già với gia đình. Nội dung thỏa thuận cháu đã nói với anh ba rồi, anh ấy cũng đã soạn xong. Lát nữa cũng xin bác để anh ba ký thay cháu, mong bác làm chứng cho."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-292.html.]
Thôn trưởng ở cạnh đó mất hứng. Chút chuyện vậy thôi thì tìm một người trong họ là được, sao phải gọi cả hai người đến?
"Còn nữa, là về chuyện đường xá trong thôn..."
Mọi người lập tức vểnh tai lên.
"Tuy đã lập gia đình, nhưng cháu vẫn họ Thư, biết bác và trưởng thôn vẫn luôn muốn sửa một con đường thông với thôn ra ngoài. Cá nhân cháu sẽ góp vào năm mươi nghìn, không biết đã đủ hay chưa nữa. Nếu..."
"Không đủ thì anh góp vào!" Thư Kiến Dương ở bên cạnh nói: "Vừa hay anh đang làm công trình, máy móc lẫn nhân lực chuyên ngành anh có cả, vật liệu anh cũng có thể tìm được loại tốt nhất. Năm mươi nghìn là ổn rồi, không đủ anh góp thêm."
Nghe họ nói vậy, ông bí thư kích động đến mất rơi nước mắt, trưởng thôn cũng vui vẻ không thôi, cả thôn đang có mặt cũng vậy.
Thôn này của họ ở chân núi, đến thôn ngoài gần nhất cũng phải đi ba dặm đường, đường lại toàn loại đường ven nhỏ, hẹp, đến mùa mưa sẽ rất khó đi. Nếu họ thông đường, tất cả mọi người đều dễ đi.
Mấy người ban nãy còn bàn tán bảo Thư Nhan không hiếu thuận nay đều đang khen Thư Nhan tốt biết bao nhiêu.
Có tiền Thư Nhan góp vào và sự hỗ trợ của Thư Kiến Dương, nhất định có thể góp đủ để làm con đường trong thôn này.
Thái độ của người trong thôn, kể cả bí thư và trưởng thôn cũng lập tức thay đổi. Thật ra Thư Hữu Phúc và Lâm Tử Hương đối xử với Thư Nhan thế nào, bọn họ cũng chỉ có thể đứng một bên quan sát thôi. Dù sao đây cũng là chuyện nhà người ta, bây giờ ân tình Thư Nhan giúp thôn lớn như vậy. Có qua phải có lại, tất nhiên bọn họ phải giúp đỡ Thư Nhan.
Thư Kiến Dương lấy bản thỏa thuận Thư Nhan nói đến trước đó ra, đọc qua một lần ngay trước mặt mấy người bí thư và thôn trưởng.
TBC
"Mọi người đã nghe rõ chưa ạ?" Bí thư thôn cảm thấy con người Thư Nhan này rất ổn. Con bé vốn là nữa, trong nhà lại có nhiều anh em trai thế, đúng là không đến lượt con bé chu cấp ba mẹ về già.
"Ý nó là gì? Không chu cấp tuổi già cho chúng tôi à?" Lâm Tử Hương có hơi không rõ.