"Đâu chỉ thế, mấy người chú hai thím hai có sức tưởng tượng lắm, hôm nay họ đi tố cáo cháu g.i.ế.c người, thấy tiền nổi m.á.u tham, mưu tài hại mạng, g.i.ế.c cả Thư Nhan và hai con của em ấy, rất nhiều cảnh sát đến công ty cháu giải thẳng cháu tới đồn cảnh sát. Trước kia cháu đã từng lầm lỡ một thời gian, nhưng trước nay cháu chưa bao giờ dính dáng đến chuyện g.i.ế.c người phóng hỏa, bây giờ lại càng làm ăn trong sạch, kết quả bị chú ruột tố cáo sát nhân! Nếu chuyện này truyền đi, có phải sau này chuyện kinh doanh của cháu tiêu tùng rồi không!" Thư Kiến Dương tức giận nói.
"Hồ đồ! Nó đang đâu rồi?" Ông cụ giận dữ.
Thư Kiến Dương là đứa cháu có tương lai nhất của ông ấy. Rất có thể sau này nhà họ Thư phải dựa vào anh ấy để chuyển mình, kết quả suýt nữa bị Thư Hữu Phúc phá bỉnh, sao ông cụ có thể không giận được.
"Cháu đâu biết. Cảnh sát điều tra xong rồi, xác định cháu trong sạch thật thì để cháu đi. Ban đầu cháu định về công ty, nhưng càng nghĩ càng giận dữ. Chú ấy muốn đi tìm Thư Nhan cứ đi, cớ gì đi tìm cháu mãi, còn nghĩ là cháu đã nhận tiền của con bé? Vớ vẩn! Ông đây toàn tự mình cố gắng mới đến được ngày hôm nay, Diệp Chí Cường kia nói tào lao mấy câu đã lừa được bọn họ. Họ sẵn lòng tin người ngoài chứ không tin người nhà!" Thư Kiến Dương nổi trận lôi đình, tố cáo.
Anh ấy cố ý hướng chuyện lên người mình vì thế thì chuyện sẽ biến thành việc giữa anh ấy và chú hai, còn nếu anh ấy nhắc đến Thư Nhan, ông bà nội, rồi cả ba mẹ anh ấy, chắc chắn sẽ không phản ứng. Tuy nói vậy thì rất đau, nhưng đó là sự thật.
Cùng một vấn đề, nhưng xảy ra đối với Thư Kiến Dương và với Thư Nhan, thái độ của ông bà cụ Diệp hoàn toàn khác nhau.
TBC
"Không thể cứ để việc này vậy được, con trai con là đứa hiền lành biết bao, chú hai còn là chú ruột mà lại báo cảnh sát bắt cháu mình. Là vì bọn họ thèm muốn chút tiền trên tay Thư Nhan nên muốn tìm ra con bé. Tìm thì bọn họ tự đi tìm đi, kéo con của con vào làm gì!" Mẹ Thư Kiến Dương đi hái rau về, sau khi nghe được những lời phía sau thì cực kỳ phẫn nộ.
Trước đây ai cũng nói tuy không học hành giỏi giang, nhưng thằng ba là đứa hiếu thuận nhất trong những đứa con của bà ta. Lần nào nó ra ngoài rồi về cũng mang đủ thứ cho bà ta, cả ăn cả mặc, tri kỷ hơn cả con gái. Chưa kể bây giờ con trai bà ta trở thành ông chủ lớn rồi, bà ta ra ngoài cứ nở hết mặt mũi. Trước kia họ còn chịu chút đàm tiếu, nhưng nay ai thấy bà ta mà không nịnh nọt, thậm chí nhờ con trai giỏi giang người lớn trong nhà còn được bầu làm thôn trưởng. Bà ta đã sắp trở thành vợ thôn trưởng rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-291.html.]
Nhà Thư Hữu Phúc đối xử với Thư Nhan thế nào bà ta không quan tâm, nhưng nếu họ gây ảnh hưởng đến con trai bà ta, phiền đến tương lai thằng bé, chắc chắn bà ta sẽ liều mạng với bọn họ!
Thư Hữu Quốc cũng nghĩ như vậy. So anh em với con trai, tất nhiên con trai thân thiết hơn, huống chi quan hệ giữa hai anh em vốn cũng chẳng có gì đặc biệt. Sau khi ở riêng, họ đã không khác gì những người họ hàng bình thường.
"Nó là chú ruột, vậy mà lại báo cảnh sát bắt cháu trai. Đầu óc nó bị heo gặm mất rồi!" Thư Hữu Quốc nhíu mày, thở phì phò: "Ba, nhất định nay chúng ta phải nói rõ với Thư Hữu Phúc, nói nó sau này ít vào thành phố thôi. Lần nào đi nó cũng đến chỗ Kiến Dương. Thằng bé bận rộn như vậy còn phải tiếp đãi chú, nhưng cháu trai cũng không phải con trai. Một năm nó đến bảy, tám lần, ba nói xem, vậy..."
Thư Hữu Quốc và vợ ông ta đã có ý kiến về chuyện này từ lâu, nhưng ngại quan hệ thân thích nên vẫn chưa nói. Thật ra chuyện này còn một nguyên nhân rất quan trọng nữa, bọn họ cũng biết tiền làm ăn của Thư Kiến Dương có thể là từ Thư Nhan mà ra.
"Đợi nó về rồi nhất định ba sẽ dạy dỗ bọn nó đàng hoàng!" Ông cụ rít cái tẩu một cái, nghiêm túc nói.
Thư Hữu Phúc vừa về nhà đã thấy ba mẹ, rồi cả nhà anh cả nổi giận đùng đùng mà đến. Sau khi nhìn thấy mặt Thư Kiến Dương đằng sau, ông ta lập tức giận dữ mà không biết trút vào đâu.
"Anh giỏi quá nhỉ, đến đồn cảnh sát tố cáo cháu mình g.i.ế.c người nữa!" Ông cụ giơ ngay gậy lên, đánh xuống.
"Ba, ba nghe con đi. Con..." Thư Hữu Phúc không dám chạy, chỉ dám giơ tay lên ngăn gậy của ông cụ lại: "Chúng con chỉ lo Thư Nhan đã xảy ra chuyện gì thôi!"
"Lo nó gặp chuyện gì nên báo cảnh sát nói cháu trai g.i.ế.c em họ? Đầu óc anh bị lừa đá à!" Ông cụ lại quất cho ông ta mấy roi nữa, thở phì phò nói: "Anh tưởng anh có âm mưu gì chúng tôi không nhìn ra được à? Ba con trai anh lập gia đình cả rồi, nhà cũng xây được rồi, còn suốt ngày lăm le chút tiền trong tay chị em gái đã ly hôn. Thật là ê mặt! Nếu chuyện lộ ra thì cả nhà họ Thư sẽ mất hết mặt mũi!"