Nếu không phải cảnh sát đã nghe được lời của Thư Kiến Dương trước đó, rồi mấy câu cầu xin của Thư Nhan, chắc chắn bây giờ họ đã thấy Thư Nhan cực kỳ không hiếu thuận.
"Có thể đừng diễn trò được không?" Giọng nói của Thư Nhan truyền từ trong ống nghe đến, lạnh như băng: "Bây giờ tôi hai mươi sáu rồi, không phải sáu tuổi nữa. Tôi thấy là dù tôi có c.h.ế.t bên ngoài các người cũng chẳng nhớ đến tôi đâu. Các người muốn lấy tiền của Diệp Chí Cương ở chỗ tôi thôi chứ gì? Tôi vốn chẳng muốn liên lạc với các người, các người lại cố tình phải gọi tôi bằng cách thức này. Vậy tôi sẽ nói cho các người rõ chút. Ngay thời khắc bị Diệp Chí Cường đánh mắng rồi ép ly hôn, Thư Nhan trước kia đã c.h.ế.t rồi! Thư Nhan hiện tại là một Thư Nhan đã giành được cuộc sống mới, nếu ba mẹ đã trọng nam khinh nữ, không thích tôi, vậy tôi cũng không cần! Nhưng các người yên tâm, tốt xấu gì các người cũng đã sinh tôi ra rồi nuôi tôi, nên sau này ba anh em kia cho các ngươi bao nhiêu thứ thì tôi cũng cho bấy nhiêu, kể các việc các ngươi sinh bệnh cũng vậy. Có bệnh thì phải chữa, bao nhiêu tiền bốn người chúng tôi chia đều. Con gái làm đến nước này là đã làm tròn bộn phận đúng mức rồi phải không?"
"Nhan Nhan, con đang nói gì vậy, mẹ nghe không hiểu. Sao mẹ lại không thích con được? Mẹ chỉ có hai con gái là con và Lệ Lệ, con ít tuổi nhất, mẹ không thương con sao được? Mẹ biết con trách mẹ đã chọn Diệp Chí Cường cho con, nhưng trước đây nó vẫn rất tốt, chưa kể thật sự có tương lai. Con nói nó ngoại tình, mẹ cũng đâu quản lý được! Dưỡng già với không dưỡng già gì chứ, dưỡng già đã có mấy anh em của con lo rồi, mẹ bị bệnh, chỉ muốn nhìn thấy con trước khi nhắm mắt thôi!"
TBC
"Tôi nói là đừng diễn trò nữa! Dù có diễn trò trước mặt cảnh sát thì các người cũng được lợi gì không? Hay các người còn chuẩn bị tố cáo tôi? Đầu tiên, hai người các người không hề ở trong tình trạng không ai phụng dưỡng. Thứ hai, trong nhà còn ba anh em, dù gì cũng không thể một mình tôi phụng dưỡng. Thứ ba, nếu bà chuẩn bị đi kiện, vậy cũng chẳng sao, tòa án sẽ phán xử các người đến cùng! Tài sản trong nhà chia đều, sau này tiền chu cấp về già cũng chia đều. Tôi nhớ các người đã xây cho con trai ba căn nhà phải không? Những tiền đó là ở đâu ra? Có tin đến lúc đó các người phải chia cho tôi ít nhất là một căn không!"
"Thư Nhan, chị đừng có quá đáng! Nếu không nhờ mẹ, chị có thể lấy được Diệp Chí Cường không? Nếu không nhờ lấy được Diệp Chí Cường, chị có thể kiếm được nhiều tiền vậy sao? Chưa kể số tiền này đều nhờ công mẹ góp vào. Chị không nói cho ba mẹ cũng thôi đi, nhưng ít ra cũng phải chia cho chúng tôi một nữa. Chưa kể chị còn cho Thư Kiến Dương tiền, chị có phân rõ được thân, sơ, gần, xa không? Chúng tôi mới là anh em ruột của chị!" Thư Kiến Bân nghe xong lời Thư Nhan thì hơi nóng nảy.
Đầu kia điện thoại truyền đến một trận cười lạnh: "Đây là lần đầu tôi nghe tiền ly hôn của phụ nữ phải chia cho anh em một nửa đấy, mấy người không thấy nhục à! Có mấy anh em như các người, tôi thà là không có! Cậu khoan hãy nói, tôi chỉ nhận một người anh là Thư Kiến Dương. Còn nữa, tôi chưa từng cho anh ba tiền, người ta có ngày hôm nay tất cả đều nhờ người ta tự dốc sức cố gắng! Anh ấy không có như các người, ưa bòn rút từ từ, chỉ biết hút m.á.u của chị em gái!"
Thư Hữu Phúc vừa định nói vào điện thoại đã bị cảnh sát ngăn lại.
Thì ra là cảnh sát đi liên hệ với đồn cảnh sát Nam Thành đã quay lại, kết quả bên đó tra được là thật sự có người tên Thư Nhan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-289.html.]
"Cô Thư, chúng tôi đã xác nhận được danh tính của cô. Chuyện đã được điều tra rõ ràng, cực kỳ xin lỗi vì đã quấy rầy cô."
"Phiền đồng chí cảnh sát rồi. Còn nữa, xin anh bảo mật hành tung của tôi."
"Xin cô yên tâm, không có sự đồng ý của cô, chúng tôi tuyệt đối không tiết lộ thông tin đời tư cá nhân của cô." Nói xong, người này bèn cúp điện thoại.
"Thế là thế nào? Vì sao tôi không được biết con gái mình đang ở đâu?" Lâm Tử Hương thấy đối diện đã cúp điện thoại lập tức hỏi về chỗ ở của Thư Nhan, nhưng mấy cảnh sát không nói cho bà ta biết.
"Đối phương đã thể hiện rõ là không được tiết lộ cho các ông bà. Chỉ với quyền hạn hiện tại, chúng tôi không thể báo cho ông bà biết." Viên cảnh sát nhún vai.
Mắt thấy Thư Hữu Phúc và Thư Kiến Bân muốn gây chuyện, cảnh sát bèn nghiêm nghị nhìn bọn họ: "Ở đây là đồn cảnh sát, các người đã đến rồi còn dám làm loạn?"
Người thời này vẫn rất sợ cảnh sát, huống chi Thư Hữu Phúc và Thư Kiến Bân thật sự là một đám tệ hại, nên vừa bị nói như vậy họ đều không dám lên tiếng gì nữa.
"Nếu đã không còn gì nữa thì tôi đi trước đây." Thư Kiến Dương quét mắt qua mấy người Thư Hữu Phúc. Bây giờ xem như giữa họ đã hoàn toàn không còn quan hệ thân thích gì.