Điện thoại reo mấy tiếng thì bên kia lập tức nhận máy: "Alo."
Thư Kiến Dương vừa định lên tiếng, cảnh sát bên cạnh đã nhận lấy điện thoại, hỏi thẳng: "Xin hỏi có phải cô Thư Nhan không ạ?"
"Tôi không, tôi là giúp việc nhà cô ấy. Xin hỏi ông là ai, đợi cô ấy về tôi sẽ báo với cô ấy." Giọng hào sảng của một bà bác truyền đến.
Cảnh sát trả điện thoại lại cho Thư Kiến Dương, bảo anh nói tiếp.
"Tôi là anh họ của Thư Nhan, tôi tìm con bé có chút chuyện. Bây giờ con bé đâu rồi, phải đến cửa hàng à?"
"Tôi cũng không rõ lắm, hẳn là ở cửa hàng đúng rồi ạ!" Bác cả không hề biết chuyện Thư Nhan đã giao lại cửa hàng cho Trương Hoa Tú.
Cúp điện thoại, Thư Kiến Dương lại gọi điện thoại đến cửa hàng Thư Nhan.
Người nghe điện thoại là một cô gái còn trẻ. Thư Kiến Dương liếc nhìn cảnh sát. Thấy bọn họ không định lấy điện thoại qua, anh ấy bèn hỏi: "Thư Nhan có trong cửa hàng không?"
"Thư Nhan? A, anh cần tìm cô chủ khác của chúng tôi à? Đã lâu rồi cô ấy không đến, bây giờ tiệm này cũng là do chị Tú quản lý. Anh đợi một chút, tôi gọi chị Tú giúp anh. Chị Tú ơi, có người gọi đến tìm sếp Thư!"
"Để tôi nghe!" Trương Hoa Tú đi đến nhận điện thoại: "Xin hỏi là ai đấy?"
"Tôi là anh họ của Thư Nhan, Thư Kiến Dương, con bé chuyển nhượng cửa hàng này rồi à?"
"Là anh họ của Nhan Nhan sao? Không phải, em ấy giao cửa hàng này cho tôi quản lý, đã lâu rồi không đến. Em ấy phải đang ở nhà chứ, anh có gọi thử chưa?" Trương Hoa Tú biết là Thư Nhan có một người anh họ quan hệ không tệ.
"Tôi vừa gọi rồi, là giúp việc nhà con bé nhận, nói là con bé không có nhà."
"Vậy có thể em ấy đến công ty rồi. Tôi gửi số điện thoại công ty con bé cho anh, anh gọi thẳng vào số đó đi!" Trương Hoa Tú báo số điện thoại cho Thư Kiến Dương.
Thư Kiến Dương nhìn cảnh sát ở bên cạnh với vẻ vô tội: "Nói là ở công ty."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-288.html.]
"Người em họ này của anh cũng khá thật đấy, trong nhà có giúp việc, còn hợp tác kinh doanh với người khác, có cả công ty nữa!" Cảnh sát cũng thấy chuyện này y như diễn kịch rồi.
Thư Kiến Dương cũng thấy bất đắc dĩ. Anh ấy cũng chưa từng nghe Thư Nhan nói là đã mở công ty, chuyện này là từ khi nào?
"Alo, ai đấy ạ?"
Thư Kiến Dương thở phào một hơi. Bây giờ cuối cùng anh ấy cũng tìm được chính chủ rồi: "Là anh đây, Thư Kiến Dương."
"Anh ba? Là chuyện bên mẹ em sao? Bác sĩ nói thế nào ạ? Có vấn đề gì không ạ? Nếu có vấn đề thì anh cứ để bọn họ đến Bắc Kinh đi, tốn bao nhiêu em chia đều với ba anh em kia. Anh gửi trước giúp em, về rồi em sẽ gửi tiền thẳng cho anh." Thư Nhan nghe là Thư Kiến Dương thì nói ngay.
"Không phải chuyện đó. Bây giờ anh đang ở đồn cảnh sát."
"Đồn cảnh sát? Xảy ra chuyện gì à?" Thư Nhan hỏi mà hơi lo lắng.
Cảnh sát nhận lấy điện thoại trong tay Thư Kiến Dương, hỏi: "Xin hỏi cô là cô Thư Nhan phải không?"
"Phải, tôi đây, xin hỏi anh là?" Thư Nhan đã nói chuyện cẩn thân hơn.
"Tôi là cảnh sát ở đồn cảnh sát Tây Thành. Hôm nay tôi nhận được một loạt báo án, nói là Thư Kiến Dương thấy tiền nổi lòng tham, g.i.ế.c c.h.ế.t em họ anh ta là Thư Nhan. Nên chúng tôi muốn xác nhận không biết cô có phải là em gái họ của Thư Kiến Dương, Thư Nhan không?"
"Là ai báo án vậy? Tôi vẫn sống rất khỏe, không phải người đó bệnh rồi chứ!" Thư Nhan suy nghi rồi hỏi ngay: "Không phải là ba mẹ tôi báo án đó chứ? Bọn họ điên rồi sao? Bọn họ thật sự vì bắt tôi về mà không từ bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào!"
"Cô là Thư Nhan thật à?" Cảnh sát truy hỏi lần nữa.
TBC
"Tất nhiên tôi phải rồi! Trước đó khi bán xong nhà tôi cũng có đăng ký ở đồn cảnh sát, rồi tôi đưa con rời Tây Thành đến Nam Thành, sau khi mua nhà ở đó tôi đã đăng ký hộ khẩu. Anh có thể gọi thẳng đến đồn cảnh sát Nam Thành điều tra tình hình. Nhưng tôi có chút chuyện muốn nhờ các anh. Tôi không hy vọng ba mẹ mình biết hành tung của tôi. Vất vả lắm tôi mới được yên ổn một thời gian, không muốn phải dọn đi vì bọn họ lần nữa." Mấy câu phía sau của Thư Nhan thật sự có thể dùng mấy từ 'cầu xin' để miêu tả.
"Đây là chuyện thuộc về riêng tư của nhà cô, chúng tôi không quản lý được, nhưng chúng tôi cần để ba mẹ cô nhận điện thoại, xác nhận thân phận thật sự của cô."
"Được." Thư Nhan ngồi thẳng người lại, đã hoàn toàn chuẩn bị 'nghênh chiến'.
"Alo, có phải Nhan Nhan đó không? Nhan Nhan, mẹ của con đây. Con bé c.h.ế.t giẫm này, con đã chạy đi đâu rồi? Con nói đi, con ly hôn mà cũng không báo ba mẹ hay một tiếng, ly hôn xong thì lặng lẽ dẫn con đi là sao. Con có biết lòng ba mẹ lo lắng cho con đến mức nào không! Mẹ bị bệnh rồi, không biết còn sống được bao lâu nữa, con cũng không về thăm mẹ một chút à!" Lâm Tử Hương khóc lóc đến độ phải gọi là 'đáng thương'.