"Anh ba, anh nói thẳng với bọn họ giúp em đi. Em sẽ không bao giờ quay về. Không phải bà ta hay nói nuôi con trai để sau nó lo lại cho mình sao? Bây giờ bà ta bệnh, mấy đứa con trai không ra mặt, bà ta lại tìm tới một cô con gái đã bị bọn họ bán đi từ lâu là có ý gì?" Thư Nhan thật sự cảm thấy bi ai thay nguyên thân. Ba mẹ gì mà thế này vậy?
Thư Kiến Dương cũng hiểu gia đình thím hai làm việc không hợp lý: "Anh biết nên xử lý thế nào rồi, bên em đừng lo, có kết quả anh sẽ gọi cho em."
"Dạ, vậy lại phiền đến anh ba rồi." Thư Nhan ngại ngùng bảo.
"Khách sáo với anh làm gì. Bây giờ anh cũng không biết mình đang giúp em hay hại em nữa. Đôi khi anh ngẫm lại thì thấy nếu chúng ta không liên lạc với nhau, em bình an sống cuộc sống của mình ở ngoài, không biết chuyện tệ hại đó ở nhà cũ thì có thể lại tốt hơn." Thư Kiến Dương do dự mãi mới gọi cuộc gọi này.
Thư Nhan hơi trầm mặc: "Anh không sai, là em đã làm khó anh rồi."
Thư Kiến Dương thì có lỗi gì chứ, bị kẹp giữa hai mẹ con cô, nói thì sợ mang buồn phiền đến Thư Nhan, không nói lại sợ sẽ xảy ra chuyện gì thật, rồi về sau Thư Nhan hối hận.
Bên trong bệnh viện tốt nhất Tây Thành, Lâm Tử Hương hừ hừ trở mình: "Con nói xem Thư Kiến Dương có gọi điện thoại cho Thư Nhan không?"
"Mẹ cũng đau thành thế này rồi, anh ta có thể không gọi sao?" Thư Kiến Bân ngồi trên băng ghế, bắt tréo hai chân, nói với vẻ đầy tự tin.
TBC
"Cũng chưa chắc. Người chị này của anh, từ sau khi ly hôn cứ như biến thành người khác, cứng rắn lắm." Vợ Thư Kiến Bân, Ngô Tiên Phượng ôm con, nói với vẻ thấy kỳ quặc.
"Tôi đã đau đến vậy rồi mà nó còn không về nữa à? Chắc chắn nó sẽ về. Lần này nó phải về, nếu không tôi sẽ lột da nó ra!" Nhắc đến Thư Nhan, Lâm Tử Hương lập tức nghiến răng nghiến lợi.
"Mẹ, mẹ, mẹ ơi, Thư Kiến Dương đến rồi!" Tên con trai thứ hai, Thư Kiến Phi đang canh ở cửa chạy vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-285.html.]
"Ôi trời ơi, bụng của tôi đau quá mà! Bác sĩ ơi, bụng tôi đau c.h.ế.t mất!"
Thư Kiến Dương vừa vào đã thấy Lâm Tử Hương nằm đó, mặt tái nhợt, bèn nhíu mày: "Bệnh nhân đau vậy rồi có thể cho chút thuốc giảm đau trước không?"
"Đã uống rồi, không thể uống thêm nữa."
Bác sĩ đến thăm bệnh theo thường lệ, ấn vào bụng của Lâm Tử Hương, sau đó cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể để bà ta chịu đựng.
"Cháu đã gọi cho Thư Nhan chưa? Nó nói như thế nào?" Thư Hữu Phúc hỏi Thư Kiến Dương với vẻ nóng nảy.
"Tôi đã gọi điện rồi." Thư Kiến Dương nhìn mấy người trong phòng, hai mắt sáng lên, thản nhiên trả lời: "Thư Nhan bảo từ khi em ấy bắt đầu hiểu chuyện, chú và thím hai luôn nói với em ấy là nuôi con trai mới lo được về già, còn con gái là con của người khác. Bây giờ em ấy lập gia đình từ lâu rồi, là con của người khác rồi. Nay hai người ngã bệnh, vậy chẳng phải đã đến lúc ba người con trai của hai người phát huy tác dụng sao? Mọi người muốn đến thủ đô, bên con có xe đưa giúp mọi người qua. Dù là tốn bao tiền, em ấy vẫn sẽ chia đều với ba anh em."
"Nó, nó đang muốn tôi c.h.ế.t phải không!" Lâm Tử Hương ôm bụng lăn qua lộn lại trên giường: "Tôi không sống nữa! Tôi đã bị bệnh nặng thế này, vậy mà phận con gái như nó lại không về liếc lấy tôi một cái. Có phải nó đợi tôi nhắm mắt rồi mới về không!"
"Tôi thấy bây giờ sức khỏe thím rất tốt, chắc chắn không thể c.h.ế.t ngay được. Thím muốn đến thủ đô thì tôi sẽ đưa ngay thím đi. Hôm nay thím không đi thì tôi không theo nữa. Tôi cũng ủng hộ Thư Nhan. Thím có ba người con trai, thím nuôi chúng lớn như hầu tổ tông ấy, bây giờ có chuyện thím không tìm tụi nó mà hỏi một cô con gái đã được gả đi xa là thế nào?" Phóng mắt ra thật xa cũng chưa từng nghe thấy chuyện như vậy.
"Chẳng phải con gái cũng do ba mẹ sinh ra, rồi ba mẹ nuôi lớn sao? Không phải ai cũng nói nam nữ bình đẳng, con trai con gái như nhau, sao lại đổ chuyện hết lên chúng con rồi!" Ngô Tiên Phượng nhảy ra.
"Phải đó! Tôi đã hỏi rồi, cảnh sát nói con gái phải cùng chăm sóc ba mẹ về già với con trai. Nếu nó không nuôi chúng tôi vậy là nó phạm pháp, chúng tôi có thể tố cáo nó!" Lâm Tử Hương ngồi dậy từ giường bệnh.
Thư Kiến Dương có phần giận dữ.
"Nhưng hai người phải đối đãi công bằng giữa con trai và con gái mới được! Mấy người muốn con gái lo cho mình về già cũng được thôi, nhưng tài sản trong nhà cần chia đều. Tiền cưới vợ lẫn xây nhà cho ba đứa con trai này của hai người là từ đâu ra? Đừng tưởng người khác không biết. Hai người thì có thể kiếm được bao tiền chứ? Chú thím lấy tiền bán con gái để cưới vợ cho ba con trai, lại lấy tiền từ con gái xa nhà cho ba con trai, bây giờ còn kêu con gái chu cấp về già. Trên đời này có cái lý nào lại thế không? Thím cứ đi tố đi, xem pháp viện có trực tiếp yêu cầu hai người chia nhà lại cho mấy người Thư Nhan không. Muốn mất mặt thì cứ làm, nhưng mất mặt hai người thôi không sao, chứ mất đến mặt nhà họ Thư thì ông nội có thể đánh c.h.ế.t hai người đấy!"