Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu - Chương 282

Cập nhật lúc: 2025-05-16 13:45:32
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tâm trạng căng thẳng đã từ từ thả lỏng, Phương Trạch Vũ nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thư Nhan: "Con người anh không hút thuốc lá, trừ việc thỉnh thoảng uống vài ly với mấy anh em anh không hề có sở thích gì khác. Tiền anh kiếm được cũng không dùng để làm gì nên anh mang đi mua nhà cửa cả. Căn nhà bên cạnh chỗ anh ở hiện tại với căn nhà bên cạnh nhà em đều là của anh. Nếu em muốn trồng hoa, em có thể trồng ở cả hai sân."

Thư Nhan sợ ngây người. Gì mà 'tiền không dùng để làm gì nên mang đi mua nhà cửa'? Anh có biết hai căn nhà anh mua sau này sẽ có giá trị đến nhường nào không?

TBC

"Anh không cần nói em nghe chuyện đó." Cũng đâu có kết hôn, anh khai báo tỉ mỉ thế làm gì.

"Còn nữa, ông bà anh cũng để lại cho anh một căn nhà. Đó cũng là lý do mẹ kế không ưa gì anh. Đó vốn dĩ là một ngôi biệt thự, sau khi chủ sở hữu ban đầu qua đời, phòng ốc bên trong đã được chia lại. Phòng khách lầu dưới lẫn nhà bếp được đổi thành phòng hết, tổng cộng là năm phòng. Lầu trên có sáu phòng, gác lửng đổi thành hai phòng nữa. Phần của ông nội anh là một gác trong đó. Phòng nhỏ, chỉ đặt được một cái giường lớn, ông nội ngủ trên một cái giường thấp, còn anh thì ngủ dưới sàn. Ấn tượng sâu sắc nhất của anh về nó là mỗi buổi tối, anh dậy đi vệ sinh đều sẽ bị đụng đầu." Lúc nói đến đây, trên khuôn mặt Phương Trạch Vũ còn thấp thoáng một niềm hành phúc: "Sau khi kiếm được tiền, anh từ từ mua hết tất cả những phòng còn lại."

"Vậy nên cả căn biệt thự là của anh?" Thư Nhan thán phục lần nữa.

"Ừ, anh cũng mua luôn văn phòng cho thuê ở công ty hiện tại rồi. Lầu hai mươi cũng có một văn phòng như vậy nữa, anh đã cho người khác thuê. Còn... lại thì không có gì nữa." Phương Trạch Vũ kể hết cho Thư Nhan nghe về những bất động sản mình đã mua trong mấy năm nay.

Lúc này thật sự chỉ có thể hình dung Thư Nhan bằng tính từ 'trợn mắt há mồm'. Vốn cô tưởng anh chỉ là một người bình thường, ngờ đâu anh lại thuộc hàng 'thứ thiệt'. Về sau mấy chỗ đó sẽ là tô khoán đó!

"Ba anh có biết anh giàu có vậy không?" Thư Nhan muốn biết thái độ của anh với ba mình.

"Tiền do anh tự kiếm được, liên quan gì đến bọn họ? Dù có nhiều tiền hơn nữa, anh cũng không bao giờ để lại căn nhà được thừa hưởng từ ông bà nội cho bọn họ." Phương Trạch Vũ hiểu sai ý của Thư Nhan, nhưng cũng coi như đã giải thích.

"Trong quan điểm của em, ba mẹ phải yêu thương con cái thì con cái mới có thể hiếu thuận. Ba mẹ em đã dành hết tình yêu thương cho ba anh em kia của em, còn hai chị em em thì như con nhặt được vậy. Bọn em trưởng thành được đều nhờ sự nỗ lực vượt qua số phận. Nói thật thì lúc kết hôn, tụi em coi như đã bị bán một lần. Nhưng mà lời lần trước của ông Hạ kia không sai, tốt xấu gì họ cũng đã nuôi lớn em, em không thể không quan tâm bọn họ. Còn về ba anh em kia thì sau này em muốn làm gì thì làm, không ai được nói em không phải." Thư Nhan nói thẳng với Phương Trạch Vũ.

"Ừ, em nói đúng. Đợi sau này bọn họ lớn tuổi rồi, mỗi khi lễ, tết đến em cứ hoàn thành theo bổn phận cơ bản là được."

Được, nếu đã nhất trí thì vấn đề được giải quyết rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-282.html.]

"Anh hay đi Hàng Thành là vì bên đó có nghiệp vụ à?" Nghiệp vụ bảo vệ phát triển đến cả Hàng Thành à, quy mô của công ty cũng lớn thật.

"Bên đó có một công ty con, do một chiến hữu của anh quản lý. Trừ chỗ đó ra Bắc Kinh và Quảng Châu cũng có. Năm nay anh tính lập một công ty con ở Seoul."

"Vậy bây giờ cấp dưới công ty anh còn bao nhiêu người?" Hàng Thành, Bắc Kinh rồi cả Quảng Châu, tại những thành phố quan trọng nào cũng có công ty con, so ra còn lợi hại hơn cả Nhan Tuyết bọn họ.

"Tổng cộng chắc hơn nghìn người." Đã mấy ngày Phương Trạch Vũ không đi làm, không biết lượng người cụ thể.

Hơn một nghìn người? Công ty vệ sĩ mà có nhiều người vậy thì thật sự rất lớn. Một công ty vệ sĩ lại lớn như vậy, ZF có cho phép không?

Hai người vừa đi vừa nói, bất giác đã đến công ty. Phương Trạch Vũ hơi do dự rồi nói Thư Nhan đi vào trước.

"Sao vậy, em không được để ai thấy à?" Thư Nhan nhíu mày hỏi.

"Không phải, là anh."

Thư Nhan liếc lấy anh một cái, vươn tay ra khoác lên tay Phương Trạch Vũ: "Chúng ta yêu nhau đàng hoàng, có gì mà không dám để người ta thấy? Đi thôi."

Tai Phương Trạch Vũ đỏ hết lên. Đây là lần đầu anh tiếp xúc gần như vậy với phụ nữ, mùi hương từ Thư Nhan vẫn còn quấn quanh chóp mũi anh. Cả người anh cứng đờ.

Thư Nhan kéo nhẹ cánh tay Phương Trạch Vũ, nhíu mày hỏi: "Anh cao bao nhiêu?"

Sau khi gầy đi, bề ngoài cơ thể này thanh tú hơn chính cô một ít, tình trạng da dẻ cực kỳ ổn định, chỉ là chiều cao đã giảm đi nhiều. Bản thân cô cao 1m65, mà cơ thể này chỉ có 1m58. Đừng thấy nó chỉ kém có 7cm mà nhầm, hai bên khác nhau một trời một vực.

Loading...