Bị anh nhìn đắm đuối như vậy, Thư Nhan đỏ ửng cả tai.
"Anh muốn cưới cô ấy về làm vợ không dễ đâu." Trừng mắt lườm anh. Học được văn vẻ thả thính từ bao giờ thế?
"Anh sẽ khắc phục mọi khó khăn. Chỉ cần cô ấy bằng lòng chung sống cùng anh." Phương Trạch Vũ vẫn ngắm nhìn Thư Nhan say sưa.
Thư Nhan hơi mím môi, ngước mắt nhìn Phương Trạch Vũ chăm chú: "Anh đã thật sự chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi chứ? Tin chắc rằng người thân xung quanh cũng đã đóng góp ý kiến với anh rồi. Làm ba dượng khó lắm đấy."
Phương Trạch Vũ ngồi thẳng người, giọng nói kiên định: "Chuyện em có con anh đã biết từ lúc mới quen. Anh không cho rằng đây là vấn đề nan giải. Anh hết lòng với bọn trẻ, rồi chúng sẽ cảm nhận được thôi. Đợi sau này chúng lớn lên, dựng vợ gả chồng, muốn ở cùng chúng ta thì ở, muốn sống cuộc đời riêng thì hai chúng ta sống ngày tháng yên bình. Nếu em bằng lòng, chúng ta có thể cùng nhau đi thăm sông núi tươi đẹp khắp miền đất nước. Vẫn còn đi lại được thì ra nước ngoài ngắm nghía. Đến khi nào không đi nổi nữa thì mình về."
Trái tim Thư Nhan đập dữ dội, đây là ước mơ kiếp trước của cô. Cô hy vọng có thể nghỉ hưu vào năm sáu mươi tuổi, sau đó có một người yêu thương có thể cùng mình đi du lịch khắp thế giới. Đến khi tuổi đã già, không đi được nữa thì trở về quê hương.
"Anh không muốn có đứa con của riêng mình hay sao?" Hình như trong kế hoạch của anh không có con cái của chính mình.
Nói thật lòng, Thư Nhan muốn mình sinh một đứa con. Một thôi là đủ. Nhưng cô hơi lo lắng sau khi mình có con sẽ tập trung hết vào đứa bé, lơ là hai đứa lớn. Không dễ gì kiểm soát được chừng mực trong việc này. Không sinh con cũng không thực tế. nếu đã chuẩn bị tái hôn và người ta lại là kết hôn lần đầu mà không sinh đẻ thì quá bất công với Phương Trạch Vũ.
Nói không muốn có đứa con của riêng mình là giả. Phương Trạch Vũ bị ba mẹ ruồng rẫy từ nhỏ. Sau này lại bị mẹ kế bỏ rơi thêm một lần nữa. Nếu không nhờ có ông bà thì có lẽ đã c.h.ế.t đói từ lâu. Trước đây anh đã nghĩ, nếu sau này có con, nhất định sẽ gánh vác trách nhiệm của người cha, bảo vệ, chăm sóc con chu đáo. Nhưng hiện giờ cũng chẳng hề gì. Thanh Thanh và Thiên Bảo cũng rất ngoan. Anh sẽ đối xử với chúng như con ruột của mình.
"Không sao hết. Có Thanh Thanh với Thiên Bảo cũng vậy." Phương Trạch Vũ nói thật lòng thật dạ.
Thư Nhan nhướn mày. Anh nói là không sao, chứ không phải là không muốn.
"Nếu như, em nói là nếu như, em tái hôn, sinh con thì em hy vọng có được sự đồng ý của Thanh Thanh và Thiên Bảo."
Phương Trạch Vũ tần ngần nhìn Thư Nhan. Nói vậy nghĩa là cô vẫn chưa triệt sản. Nếu như Thanh Thanh và Thiên Bảo đồng ý thì cô sẵn sàng sinh thêm một đứa nữa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-278.html.]
"Về chuyện tái hôn, em cũng đã nói với Thanh Thanh và Thiên Bảo rồi. Có thể là Thiên Bảo còn bé, cảm thấy vô tư, còn khá là háo hức có một người ba mới. Thanh Thanh lớn hơn một chút, hiểu biết nhiều hơn. Không thể nói là phản đối, nhưng con bé rất thiếu cảm giác an toàn, sợ em tái hôn sẽ không cần con bé nữa, nên anh hãy để tâm đến con bé nhiều hơn." Thư Nhan nói xong, không nhận được câu trả lời của Phương Trạch Vũ, cô nghiêng đầu quay sang nhìn anh: "Có vấn đề gì à?"
Phương Trạch Vũ nghệt ra nhìn Thư Nhan. Mãi một lúc lâu sau mới lắp bắp lên tiếng: "Em... Em nhận lời... nhận lời yêu anh rồi à..."
"Chúng ta cũng không còn trẻ nữa. Trải qua biết bao nhiêu chuyện, chơi mãi trò cút bắt trốn tìm cũng chẳng có nghĩa lý gì. Gặp được người mình thích không dễ dàng. Tại sao lại không thẳng thắn, dũng cảm chứ? Thư Nhan cũng từng yêu vài lần. Đến năm ba mươi tuổi, điều cô muốn hơn hết là một bờ vai vững chãi, một bến đỗ dịu dàng.
"Anh không dũng cảm được như em." Trong phương diện tình cảm, Phương Trạch Vũ cảm thấy mình thật sự không thẳng thắn, dũng cảm được bằng Thư Nhan.
Nếu như hôm nay Thư Nhan không nói toạc ra, có lẽ anh vẫn phải vắt não suy nghĩ xem làm cách nào để theo đuổi, chứ không phải hiên ngang đứng trước mặt Thư Nhan và tỏ tình.
Cô đã cất bước đi đầu tiên rồi, chẳng có lý gì một người đàn ông như anh lại ỡm ờ cả.
"Thư Nhan, anh thích em, em có thể làm bạn gái anh không?"
Thư Nhan đặt chiếc gối ôm xuống, đứng dậy đi lên lầu: "Sắp nghỉ hè đến nơi rồi, nghĩ xem đưa các con đi đâu chơi đi."
Giờ phút này, trái tim Phương Trạch Vũ như có pháo hoa nở rộ, rực rỡ vô ngần.
Lúc đứng lên ra về, đến đi đường cũng loạng choạng.
Đến hơn ba giờ chiều, bác cả mới về, bước vào cửa thoạt tiên còn ngó nghiêng xem có ai khác ở nhà không.
TBC
"Bác cả, bác làm gì thế?" Thư Nhan dở khóc dở cười nhìn bà ấy.
Thấy mình đã bị Thư Nhan bắt quả tang, bác cả cười tươi như hoa: "Không có gì. Đưa bọn trẻ đến trường xong, bác ra chợ mua ít thức ăn."