Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu - Chương 276

Cập nhật lúc: 2025-05-16 13:45:20
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Vậy con sẽ làm nhổ cổ cho cây mỗi ngày." Thanh Thanh cũng hùa theo.

"Không phải đào thế này đâu, phải đào sâu hơn nữa, không thì khó sống lắm." Bức tường dài một mét rưỡi đến vai Phương Trạch Vũ, diễn biến bên phía Thư Nhan anh đều thấy rõ mồn một.

Thư Sướng nhìn cái hố mà cô với bọn trẻ đào, đúng là chưa sâu, nhưng người bán cây con nói nông cũng không sao.

Phương Trạch Vũ chống lên tường rào nhảy qua: "Để anh đào."

Hai đứa trẻ nhìn Thư Nhan.

"Vậy nhờ chú Phương giúp mình đào hố nha?" Thư Nhan hỏi hai đứa trẻ.

Thanh Thanh còn chưa lên tiếng, Thiên Bảo đã vui vẻ đưa cuốc cho Phương Trạch Vũ: "Dạ được, chú đào sâu hơn chút kẻo hoa chết."

"Tuân lệnh." Phương Trạch Vũ xoa xoa tay, cầm cuốc đào vài phát hố đã sâu hơn của họ: "Được rồi, cho hạt vào đi."

Phương Trạch Vũ từng làm công việc đồng áng nên khá thành thạo trong vụ này, anh vừa dạy gieo hạt vừa dạy cách chăm sóc cây thế nào mới tốt, đồng thời còn chỉ cách tưới nước và nhổ cỏ nữa. Thư Nhan đứng bên cạnh thỉnh thoảng giúp lấy đồ và quan sát anh với lũ trẻ tương tác.

Thanh Than còn hơi khó chịu với anh lúc đầu nay đã tự nhiên tiến gần hơn, và thỉnh thoảng hỏi một số câu hỏi.

"Ổn rồi, hoa đã trồng xong, tiếp theo chúng ta sẽ trồng hành." Phương Trạch Vũ biết Thư Nhan sẽ trồng hành ở khu bên cạnh.

"Em vẫn chưa mua giống này." Thư Nhan tìm một lượt, không thấy giống hành nào.

TBC

"Mua gì em, xới vài gốc bên nhà anh là được rồi. Thứ này rất dễ sống, phát triển lại nhanh."

Phương Trạch Vũ bẻ một nắm hành lá, trông thấy hai đứa nhỏ háo hức muốn thử nên anh về nhà đưa cho chúng hai chiếc cuốc chim rồi bảo chúng cùng nhau trồng.

"Quân chủ lực" vẫn là Phương Trạch Vũ, thực ra hai đứa này chỉ trồng cho vui, anh trồng được một mẻ lớn mà hai đứa mới trồng vài cây thôi.

Thư Nhan xách một xô nước kêu hai đứa nhỏ tưới cho cây.

Hồi đó Thanh Thanh từng theo mẹ lên núi làm nông, con bé làm rất giỏi, còn Thiên Bảo là lần đầu tiên ra đồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-276.html.]

"Ôi trời, cả tưới hành em còn tưới không xong, không được tưới thẳng lên hành, tưới ngoài rìa thôi." Thanh Thanh bước qua dạy em trai cách tưới nước, Thư Nhan đứng một bên nhìn theo mỉm cười.

"Bên chú có giống cà chua, hay là trồng hai cây nha?" Phương Trạch Vũ hỏi.

"Cà chua? Dạ!"

Cà chua cũng dễ trồng, cho ra trái nhiều, khi chín có thể ăn sống hoặc nấu canh.

Phương Trạch Vũ lại nhảy qua tường và nhổ bốn cây giống cà chua. Sang lại bên đây Thiên Bảo liền theo anh trồng. Thiên Bảo giờ rất ngưỡng mộ Phương Trạch Vũ, còn Thanh Thanh thì tương đối rụt rè, nhưng không hề ghét bỏ.

Phương Trạch Vũ cũng bất ngờ ấy chứ, anh đã chuẩn bị tinh thần khi hai đứa nhỏ nghi kỵ mình, cũng đã dự định đấu tranh lâu dài mà không ngờ lại lũ trẻ không hề như vậy, anh không cầm lòng chợt nhìn sang Thư Nhan.

"Canh đậu xanh xong rồi đây, tới ăn nào." bác cả ra sau vườn gọi họ vào ăn, trông thấy Phương Trạch Vũ liền sững người, thằng bé này vậy lúc nào vậy kìa? Không nghe tiếng động gì cả.

"Bác cả, đây là Phương Trạch Vũ, người sống ở kế bên sau này xem như hàng xóm rồi." Thư Nhan rửa tay cho bọn trẻ, nói với Phương Trạch Vũ: "Anh giúp cả buổi rồi, em mời anh ăn canh đậu xanh."

"Vậy anh không khách sáo nữa." Phương Trạch Vũ không khách sáo thiệt, anh tự đi vào và lấy chén đũa, rồi xì xụp ăn hết hai chén lớn.

Bác cả nhìn sang Thư Nhan, thấy cô không có phản đối gì liền đứng một bên múc canh đậu xanh cho hai đứa nhỏ.

Bà là ở góa từ trẻ nên nhạy cảm nhất ở mặt này. Nhìn thôi đã biết hai người này không được bình thường. Là một người từng trải, bà thấu hiểu nhất nỗi khổ của người phụ nữ nuôi con một mình. Nếu có thể tìm được một người khác cũng rất tốt rồi.

Bác cả đưa hai đứa trẻ đến trường, trong nhà chỉ còn lại Thư Nhan và Phương Trạch Vũ.

Hình như đã rất lâu rồi hai người không ngồi lại trò chuyện cùng nhau. Thư Nhan nhìn Phương Trạch Vũ, gợi chuyện ra hỏi: "Sao cô gái đó lại ra xin lỗi?"

Dù thế nào cô cũng không tin cô ta lại tự mình đứng ra xin lỗi trước bao nhiêu người như vậy. Khua chiêng gõ trống thế thì chẳng khác nào đang diễn kịch cả.

"Có người anh em của anh đã tìm cô ta."

Thoạt đầu, Phương Trạch Vũ cũng lấy làm lạ. Sau này mới biết là Mao Vệ Bình đã tìm Doãn Tuyết Cầm. Miễn là cô ta đồng ý xin lỗi trước mặt tất cả mọi người, càng tỏ ra ăn năn càng tốt thì sẽ cho cô ta một khoản tiền. Cùng đường bí lối từ lâu, Doãn Tuyết Cầm đã đồng ý ngay. Vừa có thể xin lỗi để xoa dịu cảm giác áy náy trong lòng, còn nhận được một khoản tiền thì ngại gì không làm?

Quả thực cô ta đã rất cố gắng, vừa quỳ gối vừa khóc lóc thảm thiết, còn kéo cả mẹ ruột theo cùng. Hiệu quả thật sự ghê gớm. Làng xóm chục dặm xung quanh không còn ai nói những lời tệ hại về Phương Trạch Vũ nữa. Hiện giờ, mọi mũi nhọn đều hướng về phía bà mẹ kế của anh.

Loading...