"Thằng Vũ, tuy bác không phải là bà nội ruột của cháu, nhưng bà xem cháu như cháu. Bà biết cháu luôn là một đứa trẻ ngoan, xưa kia bị người giá họa, hiện tại sự thật đã được phơi bày. Cách đây vài ngày, một người chị em cũ đã đến hỏi bác rằng cháu có tính lấy vợ không, bên đó có một người thân năm nay ba mươi hai tuổi. Ban đầu đã đính hôn với người khác nhưng người thằng đó cứ vịn cớ đi nước ngoài mà trì hoãn. Năm ngoái nó về liền hủy hôn nên mới làm lỡ thời gian. Cô gái đó thật sự rất tốt, tốt nghiệp cấp ba và làm giáo viên một trường tiểu học, công nhân viên chức có biên chế, ngoại hình ưa nhìn, công việc đàng hoàng, nếu không vì quá lỡ thì, người ta đã xếp hàng dài trước cửa rồi. Nếu cháu muốn tìm vợ, bác sẽ nhờ người chị em này nói giúp."
"Nội à, nội đừng bận tâm, cháu có người thích rồi." Phương Trạch Vũ dỡ khóc dỡ cười.
TBC
Bà cụ trầm mặc một lúc, do dự hồi lâu rồi buộc miệng nói: "Nhưng mà người cạnh nhà đó đã kết hôn và có con rồi, Tiểu Vũ, cháu không thể phạm sai lầm."
Phương Trạch Vũ khẽ cười: "Cô ấy đã ly hôn và hiện đang độc thân."
"Nhưng... nhưng nó đã có hai đứa con." Tất nhiên, bà cụ đang nghĩ theo phía Phương Trạch Vũ.
"Cháu không còn quá trẻ, trải qua quá nhiều chuyện. Cháu cứ nghĩ mình sẽ cô đơn suốt đời, nhưng không ngờ lại gặp được người mình thích. Nếu cô ấy không ly hôn thì thôi, cháu sẽ không không làm phiền, nhưng cô ấy đã ly hôn và cả hai chúng cháu đều độc thân, đây chính là ông trời cho bọn cháu đến với nhau. Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn, cháu thật tâm đối với chúng thì sớm muộn cũng sẽ chấp nhận cháu."
"Làm ba dượng không dễ dàng." bà cụ sống đến từng tuổi này có chuyện nào chưa biết, có người nào chưa gặp đâu. Ba dượng mẹ kế không đơn giản. Dạy dỗ nghiêm ngặt? Người ta sẽ nói đúng là ba dượng, luôn dữ với con riêng. Dễ dãi thì sao? Người ta sẽ nói đúng là ba dượng, không thèm chăm lo.
Đó chỉ là những việc nhỏ nhặt, trong cuộc sống luôn có những lúc va chạm xung đột, lỡ xảy ra mâu thuẫn với con cái thì người mẹ không thể không đứng về phía con? Đến lúc ấy Phương Trạch Vũ như thế nào? Tình cảm sẽ vơi đi từng chút một, nếu có thêm một đứa, liệu người mẹ có lo lắng ba dượng sẽ thiên vị, đối xử con chung tốt hơn? Đến lúc đó sẽ có nhiều mâu thuẫn hơn.
"À mà, cô bé đó năm nay bao nhiêu tuổi? Mấy năm trước kế hoạch hóa gia đình nghiêm ngặt cỡ nào, chỉ cần sinh hai đứa là bị bắt đi thắt buồng trứng rồi, có phải nó cũng làm vậy rồi không?" thế Phương Trạch Vũ không thể có con riêng, trong quan niệm của thế hệ cũ, dù có nuôi dạy tốt đến đâu cũng không bằng con mình.
Đây là lần thứ hai Phương Trạch Vũ nghe vậy, lần trước là Mao Vệ Bình nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-275.html.]
"Ruột thịt hay không ruột thịt gì chứ, không lẽ cháu không phải do ba mẹ ruột sinh ra? Kết quả thế nào? Cháu không suy tính nhiều vậy đâu, mai mốt bọn trẻ tốt với cháu là cháu mừng, không tốt với cháu thì còn xa cách. Cháu làm lụng mấy năm qua đủ hai người nghỉ ngơi rồi. Tương lai chúng lấy vợ gả chồng có mái ấm nhỏ riêng của riêng mình, cháu sẽ đi du lịch cùng Thư Nhan. Hiện tại quốc gia đã mở cửa, tụi cháu sẽ đi du lịch khắp mọi miền đất nước và có thể là vòng quanh thế giới trong tương lai." Phương Trạch Vũ nghĩ rất thoáng.
Còn việc có làm được ba dượng hay không, anh ấy không phải vì muốn đến với Thư Nhan mới làm ba dượng, mà là vì thích Thư Nhan anh mới làm ba dượng. Vì Thư Nhan, anh sẽ cố hết mình để trở thành một người ba dượng tốt và không làm khó cô ấy.
Bà cụ thở dài, nghe mấy lời này là biết nó đã hạ quyết tâm rồi. Bà ấy cũng không phải bà ruột, gì đáng nói cũng nói hết rồi, bà chỉ mong Thư Nhan cũng thật lòng chung sống với Phương Trạch Vũ.
Ngày hôm sau, Thư Nhan đến chợ hoa chim để xem hoa, dạo một vòng, mua hai chậu hoa trà, một chậu bông hồng leo và một ít hạt giống hướng dương và một ít hạt giống hoa phượng tiên.
Chọn hoa phượng tiên vì nghe nói có thể ngừa rắn, và loại này thực sự siêu dễ sống, chỉ cần gieo hạt thì tự nó sẽ nảy mầm. Hoa rụng sẽ mọc lại vào năm sau.
Về đến nhà, hai đứa trẻ được bác cả đón tan học buổi trưa vừa về tới. Năm nay vì mời bác cả nên buổi trưa không ăn cơm tại trường, bác cả sẽ đón về mỗi buổi trưa, Thư Nhan cùng bọn trẻ ra sân sau trồng chút gì đó sau bữa ăn.
"Hoa trà này mỗi đứa trồng một cây, sau đó nhổ cỏ và tưới nước, sau này nó sẽ phát triển thành một cây lớn và ra hoa đẹp." Thư Nhan cùng bọn trẻ đào hố.
"Nó thật sự có thể nở hoa hả mẹ?" Thiên Bảo tò mò hỏi.
"Chỉ cần con tưới nước thường xuyên và làm sạch cỏ, không thì sẽ không có hoa đâu."
"Từ nay về sau con sẽ tưới nước cho cây mỗi ngày." Thiên Bảo giơ tay.