"Không phải, đó là một sếp khác của công ty họ. Cậu thấy đó hẳn là chủ tịch Hồ, còn một sếp khác của Nhan Tuyết họ Thư, cả hai người cùng thành lập Nhan Tuyết. Các hoạt động và kế hoạch của công ty đều do cô ấy đã sắp xếp, cực kỳ giỏi." Sau khi biết Phương Trạch Vũ thích ai, Mao Vệ Bình đã nhờ người kiểm tra thông tin chi tiết về gốc gác của Thư Nhan, không tra không biết, tra rồi hết hồn.
Người Tây Thành, chỗ đó xa quá nên không điều tra. Nhưng chắc hẳn ông chồng ngoại tình nên trực tiếp ly hôn với anh ta. Cô cầm tiền dắt hai con về lên Nam Thành, trước mua nhà nhập hộ khẩu, sau liền mở một cửa hàng quần áo để kinh doanh. Một bước thành công, vì bị hàng xóm là A Lạc ganh ghét, cô ấy đã mời hẳn người điều tra gốc gác của A Lạc. Từ đó mới quen biết Hồ Thụy Tuyết, hai người phụ nữ đồng cảnh ngộ trở thành bạn bè tốt. Kiếm được mớ tiền nhờ kinh doanh nội y lại hợp tác với Hồ Thụy Tuyết và nhờ mối quan hệ với nhà họ Hồ, quảng cáo trên toàn quốc và trở thành thương hiệu đồ lót đầu tiên trong nước, đến nay đã là công ty có tài sản hàng trăm triệu.
Ngay cả khi Mao Vệ Bình cho rằng Phương Trạch Vũ cũng không tệ, nhưng so với Thư Nhan hình như vẫn kém hơn một chút.
Người ta mang hai đứa con nhỏ thì sao, phú bà tiền tỉ, muốn tìm mẫu người đàn ông nào mà không được?
Nghe kể là một sếp lớn khác của Nhan Tuyết, đám anh em cấp dưới cũng lo lắng giùm Phương Trạch Vũ. Ai mà không biết Nhan Tuyết trong tòa nhà này? Từ khi thành lập đến nay, nó đã trở thành một công ty có khối tài sản hàng trăm triệu chỉ trong vòng nửa năm.
Sếp của Nhan Tuyết, đúng là không thể bị đánh gục bởi một đôi bông tai vàng được.
"Thậm chí cả trăm đôi bông tai vai người ta cũng tự mua được chứ đừng nói một đôi." Người đàn ông đeo kính đưa mắt nhìn Phương Trạch Vũ, nói thì khó nghe, lão đại cũng không phải khá giả cho cam.
"Bây giờ hiểu chưa? Tiền bạc vô dụng thôi." Mao Vệ Bình vỗ vỗ vai Phương Trạch Vũ: "Còn cậu? Thứ cho anh em lực bất tòng tâm!"
Phương Trạch Vũ xém chút đá anh ấy, mấy tên khốn này không giúp thì thôi, rõ ràng là đang xem trò hề mà.
"Hay là đưa cô ấy đi mua sắm? Phụ nữ thích đi mua sắm, cổ thích cái gì cứ móc tiền trả là xong." Một trong số đó giơ tay nói.
Mao Vệ Bình nhìn anh ta và thờ ơ nói: "Cô ấy có cả một cửa hàng quần áo kia mà, là cửa hàng kinh doanh tốt nhất đường Nam Thành Tây. Cậu nghĩ cổ có thiếu quần áo, giày dép và túi xách không?"
"Nếu không được thì gửi hoa đi, phụ nữ nào cũng thích hoa mà? Với lại tôi nghĩ cô ấy cũng không hẳn sẽ thích món quà đắt tiền, quan trọng nhất là tâm ý. Nếu thực sự thích cậu, cô ấy sẽ rất hạnh phúc dù anh chỉ tặng bông hoa dại. Còn không thích rồi thì cho dù anh tặng kim cương hột xoàn cũng chỉ là cục đá."Người đàn ông đeo kính cho ý kiến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-270.html.]
Thư Nhan vẫn không hay biết Phương Trạch Vũ đau đầu như thế nào khi cố gắng đuổi theo cô ấy. Hôm nay phải đến ông Trương một chuyến. Sắp tháng 7 rồi, nhà máy của ông Trương chuẩn bị may quần áo mùa thu, bên OEM sắp ngừng rồi.
Ngoài ra, lúc đầu đã thỏa thuận sẽ chia cổ tức sáu tháng một lần, kỳ này cũng là nhờ Thư Nhan đến chia tiền.
TBC
"Đây đều là tiền kiếm được nhờ OEM của vợ chồng ông, không liên quan gì đến tôi." Tất cả đều là công việc kinh doanh thêm của vợ chồng ông Trương, Thư Nhan thiệt không có ý định phân chia với họ.
"Đâu có được, phải như thế nào thì cứ y vậy. Cô sở hữu hai mươi phần trăm cổ phần trong nhà máy thì phải chia, không sẽ rối tung lên." ông Trương nói một cách nghiêm túc.
Trong nửa năm đầu, cô làm OEM, sau khi trừ tiền nhân công, tiền điện tiền nước, tiền thuê nhà, còn hai trăm ba mươi ngàn năm trăm, Thư Nhan thì nói cô không làm gì cả, vậy họ có thêm tính tiền lương nhiều hơn một chút. Cuối cùng chia theo hai trăm ngàn, Thư Nhan có bốn mươi ngàn.
Nhận bốn mươi ngàn tệ, Thư Nhan trò chuyện với họ vài câu rồi về nhà.
"Ban nãy ông Hồ tìm gặp cháu." Bác cả từng gặp ông Hồ hai lần, cũng coi như là người quen.
"Dạ cháu biết rồi." Thư Nhan gọi điện thoại cho ông Hồ: "Hôm nay có việc sang nhà máy. Kiếm tôi có gì không?"
"Là thế này, lần trước cô nhờ tôi tìm mặt bày đó sao?" ông Hồ vừa về đến nhà, trên mặt đã nhễ nhại mồ hôi.
"Tìm được rồi sao?" Thật sự rất khó để tìm một mặt tiền ưng ý, và Thư Nhan đã tìm từ đầu năm mà đến bây giờ vẫn chưa gặp được nơi mình thích.
"Chưa tìm được mặt tiền, nhưng bên tôi có một căn nhà muốn bán. Hỏi cô trước cô có ý kiến này không?" ông Hồ cảm thấy căn nhà được lắm, nhưng dân thường cũng không mua nổi, nên đến gặp thẳng Thư Nhan luôn.
"Nhà? Kiểu nhà như thế nào?" quả nhiên Thư Nhan thích thú