Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu - Chương 266

Cập nhật lúc: 2025-05-16 13:44:58
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Hay là nhờ lão thủ trưởng giúp? Lần trước cậu gặp tai nạn mà không gọi lão thủ trưởng nên ổng giận lắm." Mao Vệ Bình hỏi.

"Không cần, chuyện cỏn con còn phải nhờ lão thủ trưởng, thế mấy năm nay lăn lộn của tôi đều vô ích rồi." Phương Trạch Vũ lắc đầu.

Hôm nay khi Thư Nhan đến công ty, cô nghe nhiều người bàn tán xôn xao tin nhân viên của nhà máy XX đang ngồi biểu tình trước SZ phủ.

"Có chuyện gì vậy?" Thư Nhan nghiêng đâu hỏi trợ lý.

"Cô không biết sao? Tin tức lớn vào ngày hôm qua, giám đốc xí nghiệp XX bắt tay với các cấp trên tuồn rất nhiều hàng của nhà máy, số tiền này cũng không chia cho công nhân mà ăn riêng. Báo chí bị phanh phui, các bằng chứng rõ như ban ngày và bây giờ những công nhân đó đang biểu tình phân xử."

Không hiếm những vụ công nhân làm loạn, nhiều xí nghiệp quốc doanh phá sản, công nhân bất mãn vì bị cho thôi việc, cứ vài ba hôm lại có bạo loạn, vấn đề là xí nghiệp XX là một xí nghiệp lớn với mười ngàn công nhân. Tính cả người nhà cũng có đến năm mươi ngàn người rồi, chỉ xuất động một phần mười thôi cũng là một cảnh tượng vô cùng ngoạn mục.

"Hôm qua tôi trông con không để ý đến chuyện này." Thư Nhan bước vào thấy sắc mặt của Hồ Thụy Tuyết không được tốt lắm, liền cau mày: "Sao thế? Liên lụy đến nhà cô sao?"

"Không hẳn. Nhà tôi chẳng thèm làm mấy chuyện thất đức này. Thiếu gì cách kiếm tiền? Tham mớ tiền này mà không sợ gây họa con cháu. Tuy nhiên, sự việc này liên quan đến cháu của một cô dì chú bác, không liên can quá nhiều đến nhà tôi, chủ yếu lo lắng về bước tiếp theo." Hồ Thụy Tuyết buồn rầu.

Chuỗi cửa hàng đồ lót đã ổn định. Hồ Thụy Tuyết muốn bắt đầu kinh doanh nữ trang. Tất cả quần áo đều được thiết kế, quay quảng cáo và sẽ sớm được tung ra cả nước. Không ngờ lại xảy ra cớ sự này, vẫn là thấp cổ bé họng là tốt nhất.

"Nhiều người liên quan lắm hả?"

Hồ Thụy Tuyết gật đầu: "Rất rất nhiều, có lẽ một số người bị chuyển đi muốn lôi chuyện cũ. Cả mấy chục ngàn công nhân và người làm gia đình mà không có một lời giải thích?"

Thời điểm này thật sự rất loạn, rất nhiều kẻ tham ô tài sản nhà nước nhưng giám đốc nhà máy bị phanh phui lần này đã biển thủ hơn ba mươi triệu, ba mươi triệu trong những năm 1990. Thư Nhan thật không dám tưởng tượng. Sự việc lần này quá rúng động, đến ông trời còn nghe thấy, không chừng còn là vụ điển hình.

Đúng như dự đoán, một số nhân vật chính bao gồm cả giám đốc nhà máy đã bị kết án tử hình, trong khi những đồng phạm khác bị tuyên án treo hoặc chung thân.

Những người này bị rớt đài, những việc họ đã làm trước đây đã bị đào bới từng cái một. Thư Nhan theo dõi đến chán chê và tình cờ nhìn thấy tên của Phương Trạch Vũ, cô lập tức đọc kỹ bản báo cáo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-266.html.]

Hóa ra người bị Phương Trạch Vũ đánh khi ấy chính là con trai của giám đốc xí nghiệp? Người không may bị xe tông c.h.ế.t là con trai của một giám đốc trong nhà máy và cô gái bị cắn ngược lại là con gái của một nhân viên nhà máy.

Điều khiến Thư Nhan ngạc nhiên là cô gái bị ăn miếng trả miếng năm đó đã lên tiếng thừa nhận sai trái và sẵn sàng xuất hiện trước tòa với tư cách nhân chứng và công khai xin lỗi Phương Trạch Vũ trên báo.

Cũng ngạc nhiên không kém là Phương Trạch Vũ, anh ấy không ngờ Doãn Tuyết Cầm sẽ ra mặt.

"Anh Phương, người mà tụi em cho đi tiếp xúc Doãn Tuyết Cầm trở về rồi, cô ấy muốn gặp anh."

"Gặp tôi? Không cần." Phương Trạch Vũ từ chối.

"Cô ấy nói sắp rời Nam Thành đi đến một nơi khá xa, sau này có thể sẽ không gặp mặt nên muốn gặp anh và trực tiếp nói lời xin lỗi với anh."

"Nói với cô ấy rằng tôi không hối hận vì đã cứu cổ. Đã xin lỗi rồi thì coi như qua chuyện."

Khi đó cô mới chỉ là một cô nhóc mười mấy tuổi, gặp chuyện như vậy lại bị uy h.i.ế.p và cuối cùng chọn cách im lặng, Phương Trạch Vũ có thể hiểu, từ đầu đến cuối anh luôn căm ghét bọn ăn chơi trác táng cậy gia thế mà làm xằng làm bậy.

TBC

Phương Trạch Vũ về nhà với một túi trái cây, người đi đường đều chỉ trỏ vào anh. Anh sững sờ, có người tọc mạch sau lưng và cũng có nhiều người chỉ thẳng mặt anh. Hôm nay sao vậy trời?

Khi đến ngã tư, anh mới biết tại sao.

Một người phụ nữ rất đẹp đang cầm tấm bảng và quỳ giữa đường, chỉ cần nhìn thoáng qua là anh đã biết đó là Doãn Tuyết Cầm.

"Cô đang làm gì vậy?" Phương Trạch Vũ cau mày.

"Chào anh. Tôi là cô bé mà anh đã cứu năm đó. Tôi xin lỗi". cô gái khóc nức nở, nước mắt rơi lã chã: "Tôi, lúc ấy tôi thực sự quá sợ hãi, mấy tên lưu manh đó đến nhà đe dọa tôi, nói rằng chỉ cần tôi dám đứng ra làm chứng là bọn nó sẽ khiến cả nhà tôi sống không yên. Tôi không thể liên lụy đến ba mẹ, cho nên... tôi xin lỗi! Tôi luôn muốn xin lỗi anh nhưng không có can đảm. Ông trời có mắt, đám cặn bã đó đã bị báo ứng rồi, tôi biết là muộn nhưng tôi vẫn muốn xin lỗi anh, xin lỗi."

"Cô đứng lên."

Loading...