Sau hai ngày làm việc chăm chỉ, khoảng 80% số quần áo đã được bán, còn lại cũng không lo, Thư Nhan đã biết xử lí thế nào.
Buổi tối Thư Nhan tính sổ ở cửa hàng, hôm qua cô bán được hơn mười lăm ngàn tệ, hôm nay bán được hơn mười bảy ngàn tệ, tính ra hơn ba mươi ngàn tệ, còn lãi hơn mười ngàn tệ.
Vào ngày thứ ba, tất cả đồ đạc trong cửa hàng đã được dọn sạch. Thực ra, quầy thu ngân và ghế sofa trong cửa hàng mới đã được thay mới. Thế nhưng Thư Nhan không thể để những thứ này cho chủ nhà, Thư Nhan bán rẻ quầy thu ngân và tặng ghế sô pha cho Trương Hoa Tú, cô bảo mang về nhà dùng.
Trần Phi đưa người đến dỡ bỏ hai phòng thử đồ, sau đó định đạp bỏ vách kính thủy tinh thì chủ nhà đang mang vợ con đến xem cửa hàng, thấy vậy liền đến can ngăn.
"Làm gì vậy? Các anh đập tường của tôi mà không báo một tiếng. Giờ các anh đập vách kính là có ý gì? Có biết như vậy là phạm pháp không hả?"
"Chứ không phải đang lấy lại nguyên trạng à? Tất nhiên đập vách kính thì tôi sẽ xếp lại cho ông. Ông xem này, gạch đã dỡ hết rồi. Ông yên tâm, tôi đảm bảo chất lượng, đầy đều là thợ lành nghề, kỹ thuật rất tốt."
Vợ chồng chủ nhà bị anh ấy nói cho nghẹn họng, nhìn sang Thư Nhan: "Cô keo kiệt quá."
"Tôi keo kiệt thế nào? Tôi keo kiệt mà giúp các người lấy lại nguyên trạng, có biết tôi đã tốn bao nhiêu tiền không? Cái này gọi là làm đến nơi đến chốn." Thư Nhan không đồng ý.
Bà chủ bước vào cửa hàng, nhìn thấy phòng thử đồ cũng bị dỡ bỏ, giận run người nói: "Chúng tôi đã đưa chín mươi vạn tệ."
"Đó là số tiền bồi thường làm trái điều khoản. Tôi làm thế này có vi phạm hợp đồng không? Nếu có vấn đề gì, các ngươi cứ trực tiếp báo cảnh sát trực tiếp." Thư Nhan lướt nhìn họ và bảo những người phía sau tiếp tục tháo dỡ.
Ông bà chủ nhà giương mắt nhìn Thư Nhan đập vỡ kính, rồi lại bắt đầu xếp gạch.
"Được rồi, đừng xếp nữa, coi như tôi xui xẻo, cô mau rời khỏi đây, ở đây không cần cô nữa." Bà chủ lật đật ngăn cản, hiện tại đã xếp được một phần nếu làm nữa thì lại là một công trình.
"Thế thì không được, không có trong hợp đồng, tôi sửa chữa thế nào thì sau này phải lấy lại như cũ mới được." giữa lúc này, Thư Nhan định đập tường, đến đến chỗ bà chủ nhà, và chính bà chủ nhà đã nói như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-263.html.]
Bên phía Thư Nhan có rất nhiều người, gia đình chủ nhà không dám làm gì cả, chỉ đành nhìn bọn họ xếp từng viên gạch.
Thấy đã xếp gạch xong, Thư Nhan vỗ tay cười: "Được rồi, nghỉ tay rồi làm tiếp, lát nữa tôi sẽ cho người sơn tường lại. Con người tôi tốt bụng vậy đấy, không cần cảm ơn."
Cô quay người cùng mọi người rời đi, đi được vài bước, Thư Nhan như nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại nói: "Nhân tiện, ngày mai cửa hàng của tôi sẽ mở cửa trở lại. Sẽ có rất nhiều hoạt động và biểu diễn, mọi người nhớ đến xem!"
"Khai trương? Cô tìm được mặt bằng rồi sao?" Chỉ có mấy ngày, làm sao cô ấy có thể tìm được mặt bằng rồi khai trương nhanh như thế.
Thư Nhan chỉ về phía trước mặt, không biết từ khi nào, cửa hàng đồ lót Khiêm Tuyết đã đổi thành cửa hàng nữ trang tinh phẩm Nhan Tú.
"Ngày mai nhất định phải tới ủng hộ nha." Thư Nhan cười tươi với bọn họ.
Đến lúc này chủ nhà làm gì không biết Thư Nhan đang giở trò, hiển nhiên đã tìm được mặt tiền, sau đó chuyên tâm thiết kế và chờ bọn họ lấy lại nhà, rồi nhân cơ hội đòi tiền bồi thường. Ngày mai họ khai trương, việc sửa chữa ở đây phải mất hơn nửa tháng, đến lúc đó những khách hàng cũ đó sẽ bị họ kéo đi hết.
"Ba, bây giờ tình sao đây?" ai cũng ngẩn người.
"Làm thế nào? Ba còn phải hỏi còn làm thế nào kìa? Kể lại chi tiết những gì con đã thấy và nghe ngày hôm đó."
Hơn chín mươi ngàn tệ, là hơn chín mươi ngàn tệ đó...
"Sắc mặt vừa rồi của họ thực sự rất đặc sắc." Trương Hoa Tú cảm thấy vô cùng hả hê.
Thư Nhan cười: "Đi thôi, chúng ta xem tiến trình một lần nữa."
Giải đặc biệt của cửa hàng lần này là một chiếc mô tô, là loại mô tô phân khối lớn, trị giá hơn mười ngàn tệ chắc chắn có thể gây chấn động mọi người. Ba giải nhất là một chiếc tivi màu cỡ lớn, một tủ lạnh và một máy giặt; giải nhì là xe đạp, giải ba là quạt điện; giải tư là ấm đun nước; giải năm là phiếu mua hàng, giải sáu là chiếc túi may mắn; trong túi may mắn đều là số quần áo còn dư lần bán trước của Thư Nhan. Cô bỏ thẳng vào đó. Bốc trúng cái nào lấy thì cái ấy, bất kẻ mặc được hay không khi ma ra rồi thì không được đổi trả, dù bản thân không dùng đến thì có thể đem về tặng, tất cả đều là đồ tốt, làm quà tặng cũng rất oai.
TBC
Giải khuyến khích là quần lót và vớ được lấy từ kho tồn động của công ty, chắc chắn tốt hơn bàn chải đánh răng lần trước.