Cô ta từng nhờ bạn bè hỏi thăm, một món quần áo năm mươi đồng có giá nhập vào chỉ mười mấy đồng. Hơn hai trăm? Con nhỏ Thư Nhan kia có thể kiếm hơn một trăm đồng là ít nhất, một ngày bán được bốn năm ngàn là có thể kiếm hơn ba ngàn, một tháng có thể được tám, chín chục ngàn. Không được. Cô ta phải về nhà mách với ba mẹ.
Trên đường về lại gặp thêm mấy người xách túi của cửa hàng Thư Nhan, đều đang xuýt xoa khen mua quần áo giảm giá thật rẻ, mua cái này hết hai trăm, mua cái kia hết ba trăm, bét nhất cũng mua hết hơn một trăm.
"Thật đấy. Chính tai con nghe, mắt con thấy mà. Chỗ đó buôn bán thật sự quá tuyệt vời. Mẹ, mẹ nghĩ mà xem nhé. Một ngày bốn, năm ngàn, mình cứ tính là bốn ngàn đi, coi như lãi hai ngàn, một tháng cũng có sáu chục ngàn rồi, chưa đầy hai tháng là đã có thể kiếm được tiền về. Nếu mà để cho cô ta kinh doanh cửa hàng này thêm hai năm nữa thì nhà mình thất thoát mất bao nhiêu tiền?" Dạng Dạng ra sức thuyết phục mẹ mình.
"Thế là nhà mình cho không cô ta chín chục ngàn à?" Nghĩ đến việc phải bỏ ra ngần ấy tiền là bà chủ nhà xót hết ruột gan.
Nhưng muốn nhờ cửa quan chèn ép Thư Nhan là không thể. Lần trước, người bạn ở Cục Công thương kia đã mắng nhiếc chủ nhà gần chết, gần như cắt đứt quan hệ, họ mới biết thì ra Thư Nhan quen biết cả với Cục trưởng. Có chỗ dựa cứng cáp như vậy mà muốn báo cảnh sát thì chắc chắn cũng là họ chịu thiệt.
Bà chủ nhà không sao hiểu nổi, làm thế nào mà một đứa dân ngoại tỉnh lại có thể quen biết được những người đó.
"Không phải là cho không cô ta. Mẹ có biết tính toán không? Bây giờ, con không tính nhiều, mình cứ tính một tháng năm chục ngàn thôi, một năm là sáu trăm ngàn, hai năm là một triệu hai, còn cả mấy tháng qua nữa, cộng gộp lại ít nhất cũng phải đến một triệu ba. mẹ nói xem, nhà mình cứ giương mắt nhìn cô ta kiếm bộn tiền, rồi mỗi tháng nhà mình thu tám trăm đồng tiền thuê nhà à?" Dạng Dạng tức tối ngồi phịch xuống ghế sô pha bên cạnh: "Tóm lại là con không cam tâm."
"Con thư thư để mẹ nghĩ đã." Đương nhiên bà chủ nhà cũng không cam tâm. Tiền thuê nhà một tháng chỉ có tám trăm thì đủ làm gì được?
Đợi chủ nhà về, bà chủ nhà kể lại với ông ta những lời con gái nói. Chủ nhà hơi do dự.
"Chúng ta có thể kiếm được nhiều tiền vậy à? Bà đừng quên là trước đây cho người khác thuê toàn lỗ chổng vó cả đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-261.html.]
"Ấy là do bọn họ không biết làm ăn, bán cái loại quần áo vừa cũ rích vừa quê một cục thì ai người ta thèm? Nếu như nhà mình lấy lại được cửa hàng thì cứ bán kiểu thời trang nữ này theo như con bé Thư Nhan ấy. Con gái mình có mắt thẩm mỹ tốt, lại mau mồm mau miệng, không khéo đến lúc đó còn hơn cả cô ta. Có tệ đến mấy cũng không thể nào thua kém cô ta được. Chẳng lẽ ông cứ giương mắt nhìn cô ta kiếm tiền trên đất nhà mình thế à? Một tháng mấy chục ngàn đồng đấy. Hai tháng là kiếm lại được rồi. Sau đấy thì cứ gọi là đếm không xuể."
"Vậy thì lấy lại cửa hàng thôi." Chủ nhà hạ quyết tâm, siết chặt nắm tay đ.ấ.m mạnh xuống đùi.
TBC
Chưa đầy hai ngày, Thư Nhan đã lại một lần nữa nhận được cuộc gọi của chủ nhà. Khóe miệng cô khẽ cong lên, cá đã cắn câu.
"Tìm tôi có việc gì thế? Nếu ông bà muốn lấy lại cửa hàng thì cứ chuẩn bị sẵn tiền hủy hợp đồng. Không có gì để mặc cả hết." Thư Nhan giả vờ tức giận, nói.
"Yên tâm. Tiền thì chúng tôi chuẩn bị đủ rồi. Chắc chắn chúng tôi sẽ lấy lại cửa hàng này."
Thư Nhan cau có: "Ông bà làm thế này là bất chấp lý lẽ luôn đấy?"
"Cô nói thế nào ấy chứ. Chúng tôi đã chuẩn bị xong tiền hủy hợp đồng rồi còn gì? Hơn chín chục ngàn đấy. Đây còn là cửa hàng của nhà chúng tôi mà kết quả lại thành ra đền ngược tiền cho cô. Chúng tôi mới thua lỗ đấy nhà cô ạ." bà chủ nhà thấy Thư Nhan tỏ ra khó chịu thì hậm hực: "Bao nhiêu tiền như thế, cô đi chỗ khác là mở được cửa hàng mới ngay lập tức."
Mặt mày Thư Nhan cau có, chủ nhà và bà chủ nhà cũng có thể hiểu được. Suy cho cùng thì đang ăn nên làm ra như thế, bị họ thu hồi lại, khác nào chặn đường tài lộc của cô. Mặt sưng mày xỉa lên với họ thì cứ để kệ cô sưng xỉa vậy.
Chín chục ngàn đồng cũng không hề ít ỏi. Họ tìm một luật sư lập bản cam kết, đếm tiền rõ ràng trước mặt Thư Nhan và giao trực tiếp cho cô, sau đó cho Thư Nhan thời hạn ba ngày để dọn đi.
Họ cũng tuyệt tình thật. Chỉ ba ngày đã bắt cô dọn đi tức là không cho cô cả cơ hội để xử lý hàng. May sao cô đã tính sẵn đường lui ngay từ đầu.
"Kinh doanh buôn bán