Mặt tiền cửa hàng của riêng cô ấy ban đầu được cho công ty thuê để làm cửa hàng bán trực tiếp. Công ty ngày càng lớn mạnh và mặt tiền cửa hàng đó trở nên nhỏ như, Hồ Thụy Tuyết đã thuê một cửa hàng lớn ở trung tâm mua sắm Nam Thành, bây giờ đã được sửa sang, đường Tây Thành Nam ban đầu vốn dĩ tính sẽ làm một chi nhánh, vì vậy nói với Hồ Thụy Tuyết rằng hãy lấy lại , sửa lại thành một cửa hàng quần áo.
Cô nhân cơ hội này để giải quyết công việc ở đây, công ty cô thực sự rất bận không thể chăm sóc cửa hàng quần áo được, cô nhập hàng mỗi tuần một lần thật sự là mất nhiều hơn được. Hóa ra là cô ấy tiếc việc từ bỏ công việc kinh doanh đầu tiên của mình, bây giờ đây chỉ là lý do để cô ấy từ bỏ.
"Cửa hàng nội y đối diện tôi tính biến nó thành cửa hàng quần áo, đến lúc đó chúng ta dọn qua nhưng mà bây giờ tôi có rất nhiều quầy hàng cửa hàng quần áo không thể tiếp tục kinh doanh được nữa, cho nên bây giờ tôi có hai phương án, cô xem có được không?"
"Tôi?" Trương Hoa Tú nghe thấy Thư Nhan nói, đầu tiên trong lòng hoảng hốt, ngay sau đó cảm giác kế hoạch của Thư Nhan sẽ có lợi cho cô.
"Đúng vậy, phương án thứ nhất là tôi sẽ chuyển hết đồ trong cửa hàng cho cô, cửa hàng trống đối diện, cô tự mình mở cửa hàng rồi làm chủ. Phương án thứ hai là chúng ta hợp tác, tôi sẽ lấy mặt bằng cửa hàng, còn tất cả hàng hóa này sẽ không phải trả tiền. Tương đương với việc tôi trả tiền cho cô quản lý, còn những lần mua sau này sẽ là của cô, còn chúng ta thì mỗi người một nửa." Thư Nhan nói ra kế hoạch đã cân nhắc.
Trương Hoa Tú hít sâu một hơi, cô thật sự không ngờ Thư Ngôn lại đưa ra hai kế hoạch này, bất kể là cái nào cũng khiến cô động lòng.
"Tôi... tôi có thể suy nghĩ chút được không?"
"Đương nhiên, cô về thương lượng cùng trần phi một chút, nếu hai cái phương án cô đều không thích, tôi sẽ tìm người khác." Thư Nhan cũng không tin, cơ hội tốt như vậy, người khác sẽ không cần, xa không nói, chị Linh cũng sẽ chọn cách thứ hai, không cần bỏ ra phân tiền nào cũng được làm chủ, đi đâu để tìm ra được chuyện tốt như thế. .
Sau khi nói chuyện với Trương Tú Hoa, Thư Nhan ngay lập tức gọi cho Hồ Thụy Tuyết và nói với cô ấy về tình hình ở đây, Hồ thụy Tuyết thậm chí còn tức giận hơn cô ấy.
"Tôi sẽ yêu cầu những người từ cửa hàng đồ lót chuyển đến trung tâm thương mại ngay lập tức. Trước tiên, cô hãy để người ta chuyển đồ trong nhà kho sang phía đối diện. Nhân tiện, khi rời đi, cô hủy hết trang phục của mình đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-257.html.]
Thư Nhan bật cười thành tiếng: "Chắc chắn à."
Động tác của Hồ Thụy Tuyết rất mau, lập tức phái người đem đối diện nội y cửa hàng dọn đi.
Trần Phi hành động cũng rất nhanh, tìm được một đội người đi tới đối diện để trang trí, giữa cửa hàng đồ lót và cửa hàng quần áo vẫn có điểm khác biệt, nhưng đều là vấn đề nhỏ, Trần Phi nhìn xong cho biết rằng có thể được hoàn thành trong hai hoặc ba ngày.
TBC
Trương Hoa Tú buổi tối tan sở về nhà, trên mặt lộ vẻ lo lắng, Trần phi vội vàng hỏi: "Cửa hàng của em xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên chuyển sang phía đối diện?"
"Chủ nhà của chúng em thấy cửa hàng của chúng em làm ăn tốt nên muốn lấy lại và tự mở. Cửa hàng đồ lót đối diện có cổ phần của Thư Nhan. Tình cờ có một bà chủ khác cảm thấy cửa hàng quá nhỏ nên định chuyển đi đến trung tâm mua sắm Nam Thành, vì vậy Thư Nhan đã mở một cửa hàng quần áo."
"vậy cũng khá tốt. Đối với em cũng không khác gì. Cũng giống như đổi chỗ ở." Trần Phi cảm thấy ở đối diện có thể vừa dọn đi làm ăn sẽ không ổn lắm cũng tin rằng nó sẽ tốt dần lên.
"Không phải, Thư Nhan hôm nay đến tìm em nói chút chuyện, em tính bàn bạc với anh xem." Thật ra trong lòng Trương tú hoa đã có chủ ý chỉ là muốn được chắc chắn thôi.
"Có chuyện gì?" Trần Phi cho rằng Thư Nhan không cần trương Hoa Tú nữa: "Nếu không thích làm thì về nhà, mặc dù tiền lương của anh không cao lắm nhưng nuối sống hai người vẫn đủ, em yên tâm anh sẽ cố gắng hơn nữa để cho cả hai có cuộc sống tốt hơn."
"Cái gì thế?" Trương Hoa tú nhìn anh nói: 'Thư Nha nói sức lực có hạn, chuyện ở công ty quá nhiều nên chuyện trong tiệm cũng không rảnh mà lo cho nên cô mới suy nghĩ hai phương án, một là đưa cửa tiêm cho em, cửa hàng đối diện cũng để trống rồi chuyển cho tôi, sau đó em sau đó em tự mở cô ấy trả tất cả chi phí trang trí ở đó, còn em không cần một xu cho quần áo trong cửa hàng, sau này cửa tiệm cô ấy để cho em, cô ấy không nhúng tay vào, tiền kiếm được để lại cho em một nửa."
"Có ý gì?" Trần Phi nhất thời nghe không hiểu.