Sau đó họ bắt đầu mặc cả với Ngô Thú Nguyệt, lúc đầu thì cô ấy còn nghe theo Thư Nhan, không bớt một chút nào, nhưng khi khách đi mất thì lại thấy tiếc.
Bán vẫn còn lời, cô vẫn có thể kiếm được không ít, sao lại không bán chứ? Sau đó nếu có khách tới trả giá thì cô ấy lại bán, có một thì sẽ có hai, có hai sẽ có ba, từ từ quy tắc đã bị phá vỡ, người mua biết ở đây có thể trả giá, cấp bậc lại rớt xuống.
Rớt xuống như vậy, khách hàng cao cấp không tới nữa, trái lại lại thu hút được không ít người thích mua đồ hiệu giá rẻ, trả giá rất thấp. Khi cô ấy nhập hàng thì lại chọn những món kém tốt hơn quần áo hiện tại, cứ tuần hoàn như vậy, bây giờ cửa hàng quần áo đã trở thành cửa hàng bình ổn giá rồi.
"Cho nên là ngày nào cô ấy cũng làm hoạt động?" Thư Nhan hỏi với vẻ khó tin.
"Đúng vậy, em đã nói với chị ấy rất nhiều lần rồi, nhưng mà chị ấy không nghe, nói bây giờ đã bận lắm rồi được. Thế mà cũng không thử nghĩ mà xem, bây giờ chị ấy bận từ sáng tới tối, một ngày mười mấy tiếng, khách đông thì đông, nhưng tiền lời vẫn làn sáu bảy trăm tệ, lợi nhuận còn không bằng lúc trước. Chị ấy định làm gì vậy chứ?" Trương Hoa Tú nghĩ mãi mà không ra.
Định gì chứ? Thư Nhan không biết, chỉ thấy tiếc cho một cửa hàng tốt như vậy.
"Chị biết rồi." Là bạn bè, Thư Nhan đã làm tốt trách nhiệm của mình, cửa hàng đó trở nên như thế nào thì cũng là chuyện của Ngô Tú Nguyệt. Nếu cô nói có khi còn bị trách là nhiều chuyện, dù sao cô cũng không muốn quản, mất công đến lúc cửa hàng đóng cửa thì lại trách cô.
Tiêu chuẩn của Ngô Tú Nguyệt là như thế, có thể cô ấy mở cửa hàng như vậy cũng tốt.
Thiên Bảo đã khỏe hơn nhiều, bác cả đang giặt quần áo, Thư Nhan đang ngủ, cậu bé tự chơi trong phòng.
"Mẹ ơi, hôm qua chú Phương đã bế con à?"
"Đúng vậy, sao thế?" Thư Nhan đi vào phòng rồi ngồi xuống cạnh Thiên Bảo.
"Mẹ ơi, có phải chú Phương đang theo đuổi mẹ không?"
"Khụ khụ." Thư Nhan suýt nữa đã c.h.ế.t vì sặc nước miếng: "Cái gì mà theo đuổi chứ, con nghe ở đâu vậy?"
Thiên Bảo mở to mắt: "Người lớn toàn nghĩ chúng con là con nít không hiểu gì, thật ra tụi con biết hết đó. Ba của bạn cùng bàn của con đang theo đuổi cô giáo, tụi con còn giúp chú ấy theo đuổi cô giáo nữa kìa."
Thư Nhan cạn lời: "Không... không phải đâu, ba của bạn của con, mẹ của bạn con đâu rồi?"
"Bỏ đi rồi." Thiên Bảo vô tư nói: "Bà nội của bạn nói mẹ của bạn ghét bỏ ba nghèo nên bỏ đi mất. Đúng là lúc đó nhà ba của bạn con nghèo thật, nhưng sau đó ba của bạn bị nhà nước bắt đi, Sau đó nhà họ lại có tiền, ngày nào cũng được mặc đồ hiệu cả, còn có rất nhiều món ăn vặt ngoại quốc."
"Con còn biết hàng hiệu cơ à?" Thư Nhan mặc đồ mình tự làm nên không đi mua sắm hàng hiệu bao giờ, toàn là đi những chỗ bán sỉ để nhập hàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-255.html.]
"Mẹ không được coi thường con." Thiên Bảo bĩu môi nói.
"Được rồi được rồi, mẹ không coi thường con. Vậy ba của bạn con theo đuổi được cô con chưa?"
"Đô Đô nói là sẽ nhanh thôi. Chờ tới lúc cô Lưu thành mẹ mới của bạn, bạn sẽ bảo vệ con, ngày nào cũng cho con lấy thật nhiều hoa đỏ." Thiên Bảo đắc ý ngẩng cao đầu.
Thư Nhan nhịn cười: "Ghê như vậy sao?"
"Đúng vậy." Thiên Bảo bỗng hỏi: "Chú Phương sẽ là ba mới của con à?"
Lúc này Thư Nhan không phủ nhận ngay, mà hỏi: "Nếu mẹ tìm ba mới cho con, con có đồng ý không?"
"Nếu là chú Phương thì có thể ạ."
"Tại sao?" Thư Nhan thấy lạ, thời gian mà Phương Trạch Vũ ở cạnh ai đứa nhỏ đâu có nhiều.
"Bởi vì trên mặt chú Phương có sẹo, nhìn rất hung dữ. Nếu có ai bắt nạt con thì chỉ cần chú Phương đứng ở đó, chắc chắn người ta sẽ không dám làm gì."
Thư Nhan lại cạn lời, cô không ngờ thứ chinh phục Thiên Bảo không phải là sự mạnh mẽ và lươn lẹo của Phương Trạch Vũ, mà là vết sẹo trên mặt anh.
Thể chất của Thiên Bảo rất tốt, nghỉ ngơi một ngày sinh khí dồi dào, ngày hôm sao vui vẻ vô cùng đeo cặp sách đi học.
"Hôm qua chị nói chủ nhà đến tìm em, anh ta có nói có chuyện gì không?" Thư Nhan hỏi Trương Hoa Tú.
TBC
"Không có, anh ta có nói muốn nói với em." Trương Tú Hoa cảm thấy kỳ lạ.
Nói với cô? Tiền nhà cũng không nói đến, đang êm đềm lại đến tìm cô?
Ngoại trừ căn mặt tiền bên này chủ nhà còn có căn hộ gần đây, Thư Nhan gọi điện thoại không ai nhận thì đi thẳng qua tìm anh ta, gõ cửa một hồi lâu, đang định đi thì thấy hai vợ chồng chủ nhà mang theo đồ ăn quay về.
"Aiya, tình cảm thế sao?" Thư Nhan trêu ghẹo.
"Đừng trêu nữa, cũng đã già rồi." Bà chủ nhà là một người phụ nữ Nam Thành điển hình, nói năng nhẹ nhàng và đôi mắt sắc sảo.
"Người trong cửa hàng nói với tôi rằng ngày hôm qua chủ nhà tìm tôi? Hôm qua con trai tôi bị sốt đi bệnh viện, nên tôi không đến cửa hàng. Có chuyện gì với tôi không?"