Từ nhà trẻ đã bắt đầu dạy song ngữ, mà là dạy thật chứ không phải kiểu cho có như Thiên Bảo đang học. Chưa nói tới năng lực của giáo viên, giáo viên ở đây đều có các giải thưởng, mỗi học sinh lựa chọn một môn học mà mình yêu thích, cũng có thể học ở lớp khác, chỉ cần có năng lực. Các phương tiện giải trí của trường cũng rất đầy đủ.
Thư Nhan rất do dự, trường học như vậy thì rất tốt, nhưng liệu có gây áp lực cho con không đây.
Lúc đó Hồ Thuỵ Tuyết đã nói với cô: "Áp lực gì chứ? Lúc cô đi học đại học mới phát hiện người ta giỏi hơn mình thì mới gọi là áp lực. Hơn nữa, áp lực cũng không cao quá đâu, ở đó rất chú ý kết hợp học tập và nghỉ ngơi. Thật ra mục đích quan trọng nhất vẫn là để hai đứa trẻ kết bạn giao lưu. Người mà chúng kết bạn lúc còn đi học khác với lúc sau khi ra đời. Đây là vì tương lai của tụi nhỏ, nếu không tại sao ngôi trường này lại được thành lập chứ?"
Những lời nói này quanh quẩn trong tâm trí Thư Nhan thật lâu, có thể nói cô đã d.a.o động, nên việc chuyển nhà cũng không có ảnh hưởng gì tới cô cả.
"Mẹ ơi, sao chú Phương không về nhà với chúng ta vậy?" Thiên Bảo bỗng hỏi.
Thư Nhan hoàn hồn: "Chú ấy phải đi làm, đầu con còn đau không? Con có đói không?"
Bữa sáng vừa rồi, Thiên Bảo chẳng ăn được gì cả.
"Con muốn ăn mì sợi mẹ làm." Thiên Bảo làm nũng.
"Được, mẹ làm cho con nhé."
Lúc về nhà thì đã thấy bác cả đang làm bữa sáng.
"Ai da, đã về rồi à." Bác cả xoa tay, vội vàng đón lấy Thiên Bảo: "Bác nghỉ chẳng đúng lúc gì cả, trúng ngay lúc Thiên Bảo bị bệnh, Thiên Bảo đáng thương của bà, có còn khó chịu không?"
"Thằng bé truyền nước nên đỡ nóng rồi. Nhưng vẫn còn bị cảm, lát nữa cháu sẽ gọi điện cho nhà trường xin nghỉ cho Thiên Bảo. Mà sao bác quay về sớm vậy?" Bà ấy xin nghỉ về nhà ăn sinh nhật con gái, Thư Nhan còn tặng một cái bánh kem thật lớn.
"Con gái của bác phải đi học, bác ở nhà chán nên đi làm tiếp." Bác cả bế Thiên Bảo về phòng rồi tiếp tục làm bữa sáng: "Đói quá, cháu nấu xong rồi đấy, để bác lấy cho cháu."
"Không cần đâu ạ, cháu ăn ở ngoài rồi, vừa nãy Thiên Bảo nói muốn ăn mì sợi cháu làm, để cháu làm một chén cho thằng bé."
"Thật đúng lúc, để bác nhồi bột, lát nữa là dùng được rồi." Bác cả nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-254.html.]
Thư Nhan về phòng tắm rửa thay quần áo, trên người cô toàn là mùi thuốc sát trùng, khá là khó ngửi.
Lúc nấu mì xong thì Thanh Thanh cũng đi xuống, đúng lúc ăn luôn, lâu rồi không được ăn mì sợi mẹ làm, hai đứa nhỏ ăn rất ngon lành.
"Thích ăn thì cứ nói với mẹ, mẹ ở nhà làm cho các con." Thư Nhan thấy tay nghề của mình còn kém xa bác cả, chắc là hai đứa nhỏ thấy mẹ làm nên ăn ngon hơn.
TBC
Cả đêm không ngủ, bây giờ Thư Nhan thấy đau đầu, bác cả đưa Thanh Thanh đi học, còn cô thì về phòng ngủ.
Trước đó cô gọi cho Hồ Thuỵ Tuyết: "Đêm qua Thiên Bảo bị sốt nên tôi đưa nó tới bệnh viện truyền nước biển, trời sáng mới về tới nhà nên hôm nay không tới công ty được."
"Tôi đang định nói cô hôm qua đến nhà ăn cơm. Thiên Bảo bị bệnh thì ở nhà nghỉ ngơi đi, cô cũng ở nhà chăm thằng bé."
Sau khi cúp điện thoại, cô lại gọi cho Trương Hoa Tú.
"Bà chủ ơi, hôm nay chủ nhà tới tìm chị, em hỏi ông ấy có chuyện gì thì ông ấy chẳng nói gì cả, chỉ nói em gọi cho chị nói khi nào chị tới cửa hàng thì đi tìm ông ấy."
Chủ nhà? Thư Nhan không biết ông ấy tìm cô có chuyện gì, đã tới hạn đóng tiền nhà đâu!
"Chị biết rồi, khi nào chị tới đó sẽ tìm ông ấy, trong cửa hàng có chuyện gì nữa không?"
"Không còn chuyện gì khác, cửa hàng vẫn như trước kia."
Thư Nhan vừa định tắt điện thoại thì chợt nhớ tới hoạt động của Ngô Tú Nguyệt mà mẹ Trương có nhắc tới hôm qua, hỏi: "Chị nghe mẹ em nói chị dâu của em đang làm hoạt động gì đó, có chuyện gì vậy?"
Nghe vậy, Trương Hoa Tú thở dài một hơi.
Cửa hàng của Ngô Tú Nguyệt vừa mới khai trương đã bán đồ cao cấp giống Thư Nhan, một cái áo sơ mi bán từ năm mươi tới một trăm tệ, tuy không cao nhưng lợi nhuận nhiều. Một ngày bán được bảy tám cái hay mười mấy cái thì một tháng cũng kiếm được mười ngàn tệ, thu nhập rất cao.
Hoạt động này là do Thư Nhan và Trương Hoa Tú đã lên kế hoạch cùng nhau, doanh thu một ngày có thể lên tới hai ngàn đồng. Tất nhiên là sau khi hoạt động kết thúc thì không bán được nhiều như vậy nữa, một ngày kiếm được sáu bảy tám tệ đã là nhiều rồi. Tuy nhiên, khi nhìn thấy tiềm năng của hoạt động này, Ngô Tú Nguyệt d.a.o động, thỉnh thoảng lại làm vài hoạt động.
Lúc vừa bắt đầu thì còn có hiệu quả, nhưng làm quá thường xuyên thì người mua sẽ biết cửa hàng này hay làm hoạt động, cấp bậc cũng sẽ đi xuống.