Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu - Chương 250

Cập nhật lúc: 2025-05-15 23:27:18
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Em giỏi lắm, cố gắng hơn nữa để sớm ngày trở thành cửa hàng trưởng, đến khi tích lũy được đủ tiền thì đến tìm chị để gia nhập liên minh, đừng quên việc em muốn trở thành cửa hàng nhượng quyền của chị."

"Em nhất định sẽ cố gắng." Oánh Oánh khựng lại, dè dặt hỏi: "Chị, ba mẹ em... họ không đến làm phiền chị chứ?"

Thư Nhan đột nhiên không biết nói thế nào về chuyện liên quan đến ba mẹ của Oánh Oánh. Sau khi Phương Trạch Vũ điều tra, cô mới biết em trai của Oánh Oánh bị bạn gái lừa.

Không còn bạn gái, bị lừa mất ba mươi nghìn tệ. Quan trọng nhất là danh tiếng của nhà họ đã mất hết rồi, nhất là em trai của cô ấy, muốn tìm bạn gái ở gần đó cũng rất khó.

Thư Nhan do dự một chút rồi quyết định nói chuyện này với Oánh Oánh.

Cô ấy im lặng rất lâu, rồi cười hờ hững: "Lúc trước em đã nói với em trai em là cô bạn gái đó không đáng tin, nhưng nó lại bảo em lo chuyện bao đồng. Mất ba mươi nghìn tệ rồi thì thôi, chỉ cần người không sao là được. Em tin lần này nó đã nhận được một bài học, chắc sau này sẽ cố gắng phấn đấu."

Thư Nhan rất muốn nói người như em trai em thật sự rất khó vươn lên.

Nhưng Oánh Oánh vẫn đang làm việc, nói lâu quá sẽ ảnh hưởng không tốt đến cô ấy. Thư Nhan tự đi dạo gần đây một vòng, đã đến Quảng Châu rồi, cũng phải mua một ít đặc sản để đem về.

Buổi trưa, cô ăn cơm với Oánh Oánh, cô ấy không hề nhắc đến gia đình lần nào nữa, mà nói về ước mơ với Thư Nhan.

"Em muốn tìm một nơi xa một chút để mở một cửa hàng chuyển nhượng nhỏ, sau đó dần dần làm lớn."

"Em sẽ làm được." Thư Nhan cười nói.

Cô đi từ Quảng Châu về Nam Thành, Hồ Thụy Tuyết vẫn chưa về công ty, Thư Nhan đưa đặc sản cho giám đốc Vương rồi về thẳng nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-250.html.]

"Mẹ ơi." Nhìn thấy Thư Nhan trở về, hai đứa bé vô cùng vui mừng.

Cô xoa đầu chúng, sau này nói chuyện với Hồ Thụy Tuyết một chút, công ty càng ngày càng lớn. Chắc chắn sau này phải đi công tác càng ngày càng nhiều, thậm chí còn có thể đi nước ngoài. Nếu trong nước thì khoảng vài ngày là về nhưng nước ngoài thì phải mất khoảng nửa tháng đến một tháng. Thư Nhan không muốn bỏ lỡ sự trưởng thành của con cái, cô tin Hồ Thụy Tuyết cũng không muốn rời Đóa Đóa quá lâu.

Cô đưa bọn trẻ đến nhà Lâm Tuệ ngồi một chút, rồi đưa cho chị Trương một phần đặc sản. Cuối cùng mới đến chỗ Ngô Tú Nguyệt, bây giờ mà đến nhà để tìm Ngô Tú Nguyệt thì hoàn toàn không tìm được, chỉ có thể đến cửa hàng của cô ấy. Lúc Thư Nhan đến, Ngô Tú Nguyệt đang mắng một cô gái, cô gái đó đỏ mắt, dáng vẻ rất tủi thân.

Thấy Thư Nhan đi vào, Ngô Tú Nguyệt lập tức nở nụ cười: "Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây vậy?"

"Tôi đến Quảng Châu một chuyến, mang một ít đặc sản cho chị." Thư Nhan không hề hỏi chuyện về cô gái đó: "Tú Tú thế nào rồi? Đã đỡ hơn chưa?"

TBC

"Đỡ hơn nhiều rồi. Mấy ngày nay ngày nào tôi cũng mua móng giò heo và thịt gà, vịt, cá cho em ấy, bồi bổ như vậy nên đã đỡ nhiều rồi. Sao đột nhiên chị lại đến Quảng Châu vậy?" Ngô Tú Nguyệt nhận lấy đồ, thấy cô gái đứng bên đó không nhúc nhích, thì trừng mắt: "Còn không mau đi rót nước đi, chẳng biết quan sát gì hết." Rồi quay đầu lại cười với Thư Nhan: "Khiến chị chê cười rồi, đây là một người họ hàng của nhà mẹ tôi, nhà nghèo, con bé cũng không biết phấn đấu, chưa vào cấp ba thì không được phép đi học nữa. Tôi đang tuyển nhân viên nên để con bé đến thử. Thấy con bé cũng học hết cấp hai rồi, không biết ăn nói thì cũng có thể giúp đỡ kiểm tra hàng hóa, thu dọn đồ đạc nhưng kết quả là chân tay vụng về, không làm được gì hết."

Ngô Tú Nguyệt kể khổ với Thư Nhan.

"Mới tốt nghiệp cấp hai thì cũng mới mười sáu tuổi, vẫn còn nhỏ." Thư Nhan liếc nhìn cô gái đang bận rộn bên trong, giống như giá đỗ vậy, hoàn toàn không cầm nổi quần áo, khách hàng làm thế nào để mua quần áo? Một cửa hàng quần áo phụ nữ chất lượng lại bị Ngô Tú Tú biến thành cửa hàng quần áo nữ bình thường.

"Còn nhỏ gì nữa, lúc mười sáu tuổi, tôi có thể giúp mẹ may quần áo rồi, ngốc nghếch như vậy, thảo nào không lên được cấp ba." Ngô Tú Nguyệt lắc đầu.

Thư Nhan cảm thấy cô ấy nói quá rồi, lúc đầu đã hám rẻ tìm cô gái này thì bây giờ phải cố gắng dạy dỗ. Vốn dĩ vừa bước ra xã hội, không hiểu gì hết, gặp người lạ thì chắc chắn sẽ sợ hãi. Cô ấy không dạy mà còn mắng người ta, vậy thì người ta sẽ càng ngày càng sợ hãi hơn, mọi chuyện cũng càng ngày làm càng tệ hơn.

Dù sao cũng là chuyện của người khác, Thư Nhan cũng không tiện nói gì: "Tôi vẫn còn không ít chuyện nên đi trước đây, hôm nào sẽ đến tìm chị chơi."

"Được, vậy thường xuyên đến chơi nhé." Ngô Tú Nguyệt tiễn Thư Nhan ra cửa, trở về thì nhìn thấy cô gái đó bưng nước ra, không khỏi nhíu mày: "Không thấy người ta đã đi rồi sao? Đến bây giờ mới bưng ra, tôi chưa từng gặp người nào ngốc như vậy."

Loading...