công nhân lành nghề, sau khi đàm phán xong là có thể lập tức khởi công." Anh ấy đã nghĩ về phương án
Thư Nhan thích trực tiếp mua đất của chính phủ, tự xây dựng hơn, nhưng như vậy cần phải đầu tư rất nhiều tiền.
"Chúng ta có thể tìm xưởng may gia công để vượt qua khoảng thời gian này không?" Thư Nhan khẽ gõ vào mặt bàn, hỏi.
Tổng giám đốc Vu hơi thất vọng, xem ra văn phòng chính không định xây nhà máy chi nhánh: "Tôi đã tìm được mấy xưởng may không tệ, có thể bảo người của văn phòng chính đến khảo sát."
Thư Nhan cười nhìn anh ấy: "Cô gái theo Giám đốc Vương lần trước thế nào rồi?"
"Cô nói Oánh Oánh phải không? Cô ấy biểu hiện rất tốt, khoảng thời gian trước đã trở thành tổ trưởng của một tổ." Tổng giám đốc Vu khá ấn tượng với Oánh Oánh.
"Đừng vì tôi mà chăm sóc đặc biệt cho cô ấy, cô ấy có khả năng như thế nào thì cho cô ấy chức vụ tương ứng." Thư Nhan tưởng Tổng giám đốc Vu thăng chức cho Oánh Oánh vì mình.
"Cô đừng hiểu lầm, đây là kết quả do cô ấy tự cố gắng. Tôi cũng mới biết sau khi cô ấy thăng chức, cửa hàng trưởng ở đó không hề biết chúng tôi quen biết." Tổng giám đốc Vu cười nói.
Điều này đúng là khá bất ngờ, mới chuyển từ Nam Thành đến đây được vài tháng mà đã được làm tổ trưởng rồi.
Đừng tưởng dễ làm tổ trưởng lắm, cửa hàng trực tiếp ở Quảng Châu khoảng hai trăm mét vuông. Ngoài cửa hàng trưởng ra, còn có mười nhân viên, được chia thành hai tổ, là tổ một và tổ hai. Mỗi tổ có năm người, chia thành ca sáng và ca tối, nửa tháng đổi ca một lần. Ngoài cái này ra, còn có cả việc so sánh thành tích giữa hai tổ. Mỗi tháng, tổ nào có thành tích cao nhất cũng được thưởng một khoản tiền. Tổ trưởng lấy hoa hồng của cả tổ, nên doanh số bán hàng của cô ấy phải là tốt nhất trong tổ, nếu không chắc chắn những thành viên khác sẽ không đồng ý.
Lúc còn làm việc ở chỗ của cô, thành tích của Oánh Oánh vẫn luôn không bằng Trương Hoa Tú. Thư Nhan thật sự không ngờ cô ấy mới đến đây vài tháng mà đã được làm tổ trưởng rồi.
TBC
Buổi tối mọi người cùng ăn cơm, mới đầu còn hơi dè dặt nhưng sau khi cụng ly, bầu không khí đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Nếu là sếp nam thì chắc chắn bây giờ sẽ có rất nhiều nhân viên chúc rượu. Sau khi cụng ly, Thư Nhan nói mình không thể uống rượu, một số nhân viên nam cũng không dám lỗ mãng, chỉ ăn cơm, bầu không khí cũng khá tốt, chủ yếu là mấy sếp lớn ở công ty con khá giỏi ăn nói.
Sau khi ăn xong, Thư Nhan vẫy tay gọi thư ký của mình tới, gần đây có quán karaoke, nếu nhân viên muốn đi thì có thể tính vào thẻ của cô.
Hầu hết đều là người trẻ tuổi, nghe thấy bà chủ muốn mời đi hát karaoke thì bỗng chốc kêu gào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-249.html.]
"Anh không đi chơi à?" Thư Nhan nghiêng đầu hỏi Tổng giám đốc Vu.
"Tôi hát không hay nên không đi gây hại mọi người." Tổng giám đốc Vu khua tay.
Chủ yếu là những sếp lớn như họ đi, cấp dưới sẽ không được tự nhiên, nếu đi chơi thì phải chơi cho đã.
Sau khi nói chuyện với Tổng giám đốc Vu một lúc, Thư Nhan và những người không đi cùng quay về khách sạn. Thư Nhan không phải người lạ giường, hôm nay lại đi máy bay và xe hơi nên hơi mệt. Cô vừa nằm xuống đã thiếp đi, ngủ một giấc đến tận sáng.
Tổng giám đốc Vu đã dẫn người chờ ở đại sảnh từ sớm, để đưa cô đến chỗ ngon nhất ở Quảng Châu để ăn bữa sáng.
"Đúng là rất ngon." Thật sự rất ngon, Thư Nhan biết Quảng Châu có nhiều món ăn ngon, nhưng vẫn chưa đến đây lần nào. Cảm giác đến đây ngày hôm qua cũng chỉ thế thôi, không ngờ bữa sáng hôm nay thật sự khiến cô có chút kinh ngạc.
"Nhà hàng này cần phải đặt trước, biết cô muốn nên đến tôi đã tìm người đặt trước." Tổng giám đốc đẩy món ăn cô gắp vài lần đến trước mặt cô.
Không hổ là người kinh doanh, trình độ ăn nói và ánh mắt thật sự rất cao.
Buổi sáng họp ở công ty, cô khéo léo từ chối lời mời ăn cơm của Tổng giám đốc Vu và đi thẳng đến cửa hàng trực tiếp ở Quảng Châu, tiện thể gặp Oánh Oánh.
"Chị, sao chị lại đến đây?" Nhìn thấy Thư Nhan, Oánh Oánh xúc động đến mức giọng nói cũng thay đổi, hốc mắt hơi đỏ.
"Chị đến công ty chi nhánh xem, tiện thể đến xem em thế nào rồi, đã quen ở đây chưa?" Thấy cô ấy như thế, trong lòng Thư Nhan hơi chua xót.
Thật ra cô ấy vẫn chưa lớn, hẳn là còn học đại học nhưng lại bị ba mẹ ép đi xa. Một mình dốc sức làm việc ở nơi đất khách quê người, cô rất hiểu cảm giác đó.
"Mới đầu vẫn không quen lắm, nhưng bây giờ cũng không sao." Oánh Oánh lau nước mắt, cười hỏi: "Chị ơi, chị định ở đây bao lâu? Em đưa chị đi ăn món ngon nhé?"
"Chiều nay chị đi rồi, lần sau có cơ hội em hãy đưa chị đi ăn." Thư Nhan liếc nhìn bảng tên trước n.g.ự.c cô ấy: "Ôi! Được làm tổ trưởng rồi à?"
Nhắc đến chuyện này, Oánh Oánh rất kiêu ngạo: "Em là quán quân bán hàng trong ba tháng liền nên cửa hàng trưởng đặc biệt đề bạt em làm tổ trưởng. Chị, em không làm chị mất mặt chứ?"