"Mấy ngày nay thời tiết cũng không tốt, đợi thời tiết tốt rồi đi. Thiên Bảo cũng nói với tôi muốn đi cưỡi ngựa lớn mấy lần mà cô không cho thằng bé đi." Hồ Thụy Tuyết hẹn Thư Nhan nhiều lần, nhưng đều bị cô từ chối.
"Trời lạnh như vậy đi cưỡi ngựa cái gì? Buổi tối lần trước cô nói gì? Phải đăng ký như thế nào?"
"Quyết định xong rồi?"
TBC
"Ừ, học không đến nơi đến chốn, ra ngoài gặp khách hàng, có người hỏi tôi học trường đại học nào, tôi cũng không biết phải trả lời sao. Vốn dĩ chỉ muốn mở tiệm bán quần áo, nuôi lớn hai đứa nhỏ là được rồi. Thật sự không ngờ sẽ gặp cô, bây giờ còn cùng nhau mở công ty, công ty ngày càng lớn mạnh, sau này công ty của chúng ta nhất định sẽ trở thành công ty lớn có tiếng trong nước, sau đó sẽ ra nước ngoài. Một bà chủ là nghiên cứu sinh, một bà chủ khác còn chưa tốt nghiệp tiểu học, nói ra cũng quá xấu hổ." Thư Nhan đi học đã đủ rồi, cô thật sự không muốn vì một tấm bằng mà lại lên lớp ngồi. Nhưng xã hội bây giờ chính là như thế, rất nhiều người nói bằng cấp vô dụng, nhưng nếu thật sự đến thành phố thì sẽ phát hiện bằng cấp chỉ là một cái gõ cửa, nếu không có năng lực mạnh hơn thì bạn cũng không thể bước vào cánh cửa kia.
Thư Nhan quyết định đi học trung học và đại học, sau đó sẽ học lớp bồi dưỡng tại một trường đại học nổi tiếng, làm một nghiên cứu sinh, không cần biết là chính quy hay không, tên tuổi cũng phải tốt nhất.
"Tôi nghe nói cô còn đang tự học tiếng Anh à?" Hồ Thụy Tuyết hỏi.
"Đúng vậy, lần trước đưa Thanh Thanh và Thiên Bảo đến lớp học bổ túc, tôi cũng cảm thấy nên học thêm thứ gì đó. Tôi là người tay chân vụng về, ca hát nhảy múa chắc chắn không được, nên nghĩ học tiếng Anh. Mặc kệ có cần thiết hay không, học thêm một chút vẫn luôn tốt." Thư Nhan khiêm tốn nói.
"Ý tưởng của cô rất hay, sau này nhất định sẽ có ích." Hồ Thụy Tuyết thật sự cảm thấy Thư Nhan như vậy rất tốt.
Sau khi nói chuyện với Hồ Thụy Tuyết về việc phát triển tiếp theo của công ty, ăn trưa xong họ liền triệu tập các quản lý cấp trung và cấp cao của công ty để mở một cuộc họp, Thư Nhan liền trở về cửa hàng của mình.
Theo như Hồ Thụy Tuyết nói, với tài sản ròng hiện tại của Thư Nhan, thật sự cô không cần tiếp tục mở tiệm bán quần áo, vừa mệt vừa không kiếm được bao nhiêu tiền. Nhưng dù sao đây cũng là sự nghiệp đầu tiên của Thư Nhan khi đến thế giới này, còn là tự tay cô làm từng giờ từng phút, Thư Nhan không nỡ đóng tiệm.
Chỉ thấy Trương Hoa Tú đang ghi sổ, hai nhân viên bán hàng còn lại đang xếp quần áo, cô bước vào liếc nhìn Trương Hoa Tú: "Dạo này sắc mặt của chị rất tệ, nếu cơ thể không được khỏe thì hãy xin nghỉ để nghỉ ngơi một chút."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-245.html.]
Trương Hoa Tú sờ lên mặt mình: "Có lẽ dạo này không nghỉ ngơi tốt."
Ban ngày đi làm ở tiệm, tối về còn phải giúp chị dâu của cô ấy đếm hàng và tính tiền, đương nhiên không thể nghỉ ngơi tốt.
"Chị như vậy là không được, bên chị dâu của chị buôn bán cũng không tệ, cứ nói với cô ấy một tiếng, bảo cô ấy tìm người đi." Thư Nhan nhíu mày.
"Chị ấy nói mình giải quyết được." Đối với chuyện này, Trương Hoa Tú cũng rất bất lực.
Vấn đề là cô ấy quá bận, Trương Hoa Tú cũng bận không phụ nổi. Lần trước Ngô Tú Nguyệt đi nhập hàng liền bảo Trương Hoa Tú xin nghỉ để đến chỗ cô ấy trông tiệm. Cứ thế, tương đương với việc cả tháng Trương Hoa Tú không có thời gian nghỉ ngơi, một ngày đi làm mười hai tiếng, còn không được nghỉ ngày nào, người sắt cũng chịu không nổi.
"Không sao. Mấy ngày nay tôi bị bệnh bao tử, vài ngày nữa sẽ ổn thôi."
"Bản thân chị biết là được." Cô cũng không tiện nói quá nhiều, miễn là Trương Hoa Tú dừng làm trễ nãi chuyện trong tiệm là được, nói nhiều sẽ thành ly gián quan hệ chị chồng em dâu, đến lúc đó ầm ĩ ra cô ấy trong ngoài gì cũng không được.
Lâu lắm rồi không kiểm tra, Thư Nhan bảo Trương Hoa Tú coi chừng bên ngoài, còn mình đưa người đi kiểm kê, sau đó đối chiếu sổ sách. Trương Hoa Tú làm việc cẩn thận, các khoản đều ghi chú rất rõ ràng. Làm xong cũng gần tới giờ cơm, trong thời gian này mấy người bọn họ đã vất cả, Thư Nhan dứt khoát ở lại mời bọn họ ăn cơm.
Ngoài món thịt kho tàu nhất định phải gọi hôm nay trong tiệm cơm còn có cá sống. Thư Nhan cũng làm một món, hai nhân viên bán hàng nhìn thấy thì rất vui, Trương Hoa Tú mới ăn một miếng đã đặt xuống.
"Sao vậy."
"Không có gì, dạ dày hơi khó chịu, mọi người ăn trước đi." Nói xong cô ấy liền chạy đi, Thư Nhan không yên tâm nên đi theo, thấy cô ấy nôn khan ở trong góc.
Trông tình hình này của Trương Hoa Tú cũng không giống bị đau dạ dày, mà giống mang thai hơn.