Thư Nhan mau chóng cầm lấy tấm bản đồ, mặc dù số 9 không phải là nơi Hồ Thụy Tuyết đã vẽ vòng tròn lúc trước, nhưng trong tương lai cũng là nơi tấc đất tấc vàng. Sau khi biết giá cả, Thư Nhan càng bội phục Hồ Thụy Tuyết.
"Sao lại mua một lúc nhiều đất như vậy, bên ngân hàng có cho vay không?" Thư Nhan nhìn vào khu đất số 9, nơi này về sau sẽ là những tòa nhà cao tầng, không biết chính phủ sẽ đền bù cho bọn họ thế nào.
"Yên tâm đi, trong nước có mấy công ty có năm trăm cửa hàng nhượng quyền? Căn bản không cần tôi tới cửa, hồ sơ vừa đưa lên đã trực tiếp duyệt cho tôi. Khu đất số 9 tôi định xây xưởng may, trước tiên có thể để nó ở đó trước, bên trung tâm hậu cần xong là có thể khởi công, lần này tôi định sẽ xây hoàn thiện một chút."
"Ý cô là gì?"
"Tôi định đặt thương hiệu Tiêm Tuyết ở đây, chia thành bốn khu xưởng và một nhà kho. Xưởng đầu tiên may quần áo mùa thu, xưởng thứ hai may quần áo mặc ở nhà, cái thứ ba may đồ lót, cái thứ tư làm vớ. Ngoài ra còn có nhà ăn, nhà tập thể cho nhân viên, nhà trẻ các thứ đều làm hết. Tôi định dành một mảnh ở đây để xây nhà ở phúc lợi. Tuy không phải doanh nghiệp nhà nước nhưng phúc lợi của chúng ta có thể ngang với doanh nghiệp nhà nước. Chỉ cần bọn họ cống hiến cho nhà máy của chúng ta, chúng ta cũng sẽ thưởng nhà ở cho họ."
"Đây là đất công nghiệp đúng không?" Đất công nghiệp có thể xây nhà ở được sao?
"Đúng là đất công nghiệp, nhưng nếu như tôi xin xây nhà ở phúc lợi thì cũng không có vấn đề gì. Ngược lại bên phía chính phủ sẽ còn hỗ trợ mạnh mẽ."
Sở dĩ lần này Hồ Thụy Tuyết có thể thuận lợi giành được hai mảnh đất như vậy, ngoài trừ lý do công ty của bọn họ ngày càng lớn mạnh, mà còn bởi vì cô ấy đã nhận một nhóm công nhân nữ ở xưởng may cũ vào làm, hơn nữa còn nhận một số công nhân bị giảm biên chế ở đơn vị khác, giúp chính phủ giảm bớt áp lực việc làm. Bây giờ nếu như lại xin nhà ở phúc lợi, vậy bọn họ hoàn toàn có thể trở thành công ty tư nhân điển hành ở Nam Thành, nói không chừng còn có thể được bầu chọn là công ty ưu tú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-244.html.]
Thư Nhan cũng biết về những nhân viên đó, Hồ Thụy Tuyết đã từng nói với cô. Lúc đó Hồ Thụy Tuyết đã nói về ưu khuyết điểm, Thư Nhan không ngờ phần thưởng lại lớn như vậy.
Thành thật mà nói, rất nhiều công ty tư nhân không muốn nhận những công nhân cũ từ các doanh nghiệp nhà nước vào làm, thật sự là đám người này không chăm chỉ bằng những công nhân được xã hội tuyển dụng, còn thích làm dáng, động một chút là bãi công, lại còn thích kháng nghị. Nếu như dám khai trừ bọn họ, bọn họ sẽ dám ngồi trước mặt chính phủ ra oai.
Cho nên Thư Nhan đồng ý nhận nhóm người này, nhưng yêu cầu chính phủ nhất định phải đồng ý cho bọn họ quyền sa thải nhân viên trong công ty của mình. Trải qua đàm phán, bên kia đồng ý bọn họ có thể khai trừ nhiều nhất là mười phần trăm nhân viên, tuyệt đối không được vượt quá mười phần trăm.
TBC
Hóa ra ở các doanh nghiệp nhà nước, chỉ cần không mắc sai lầm quá lớn thì sẽ không có chuyện bị sa thải. Bây giờ đến xưởng bọn họ có thể sa thải, tin rằng những người gian trá, dùng mánh lới sẽ không dám giống như trước kia nữa.
Ban đầu khi những người đó mới vào, có một số người vẫn mang thói quen cũ như trước kia, còn phân biệt đối xử với các công nhân trong nhà máy. Hồ Thụy Tuyết trực tiếp bắt mấy con gà dọa khỉ, vốn dĩ còn có vài người muốn gây sự, Hồ Thụy Tuyết đã nói trước mặt bọn họ rằng, nếu như bọn họ gây chuyện, cô ấy thà hủy bỏ thỏa thuận với chính phủ chứ không cần tất cả mọi người.
Lập tức dọa bọn họ sợ hãi, gần nửa năm bọn họ không có công việc, nếu không đi làm thì cả nhà sẽ đói.
Một lúc đuổi hơn hai mươi người, khiến tất cả mọi người bị trấn áp. Đánh một bạt tay thì phải cho một quả táo ngọt, Hồ Thụy Tuyết trả trước một tháng tiền lương để giúp họ thu xếp trong nhà, ngoài ra cũng nói rõ ràng với bọn họ, nhà máy của cô và nhà máy nhà nước ban đầu không giống nhau. Ngoại trừ tiền lương cơ bản mỗi tháng ra thì còn có trích phần trăm, mỗi một bộ đồ đều có, làm bao nhiêu thì được bấy nhiêu, làm nhiều có nhiều, làm tốt còn có tiền thưởng. Nói chung thương vàng hạ cám, tiền lương không chỉ tăng gấp đôi so với các nhà máy do nhà nước quản lý.
Trong lúc nhất thời, những nhân viên này có oán hận gì thì cũng mất, yên tâm ở lại nhà máy làm việc. Bọn họ đều là công nhân cũ của xưởng may, tay nghề rất nhanh, Thư Nhan và Hồ Thụy Tuyết đều rất hài lòng về việc này.
"Đúng rồi, không phải hôm trước nói muốn đi du xuân sau, đợi tôi thi bằng lái xong rồi đi." Bây giờ Thư Nhan thật sự không có tinh thần đi du xuân.