"Không cần đâu, em đã học được một chút từ tài xế của công ty rồi." Thư Nhan phát hiện hộp số tự động không kiểm tra nhiều, kiểm tra xe thì hẳn là có thể làm được.
Nhìn dáng vẻ tự tin của cô, khóe miệng Phương Trạch Vũ hơi cong lên: "Vậy chúc em sẽ thi đậu."
"Mượn câu nói tốt lành của anh."
Hồ Thụy Tuyết đăng ký cho Thư Nhan lớp VIP, phục vụ một kèm một. Địa điểm huấn luyện còn tách biệt với học viên bình thường, bên ngoài là rất nhiều người dùng chung, bên trong là sân huấn luyện nhỏ độc lập, có lán che, gió thổi không đến, mưa rơi không lọt.
Huấn luyện viên còn rất hiền hòa, cho dù Thư Nhan làm sai chỗ nào cũng không bao giờ nói gì cô, vô cùng kiên nhẫn giải thích cho cô. Nhớ hôm đó lúc cô thi bằng lái ở trường đại học, bốn năm người một chiếc xe, mỗi ngày chỉ có thể lái mấy lần, đa số thời gian đều phải đợi. Bây giờ cô một người một xe, một tiếng đã tập bằng khối lượng nửa ngày.
Thật không ngờ môn thứ hai lúc này lại khó hơn sau này nhiều đến vậy, cô cứ tưởng học lái xe vào thập niên chín mươi sẽ dễ hơn một chút, kết quả chỉ mới hạng mục đầu cô đã vấp, còn có cái gì vượt cầu đơn, đường gồ ghề gì đó trước kia cô chưa từng học qua. Có lẽ là bây giờ đường xá không tốt, cần phải học những thứ này. Thư Nhan chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
"Cô đừng hoảng, hoảng sẽ dễ dàng tắt máy. Cô yên tâm, đến lúc thi tôi cũng sẽ ở bên cạnh nhắc nhở cô." Huấn luyện viên kiên nhẫn nói.
Thư Nhan nhìn anh ta một cái, sau đó quay đầu tiếp tục im lặng lái xe. Lúc này người giám định không phải là giám khảo, mà là huấn luyện viên, cho nên có rất nhiều thao tác. Theo như huấn luyện viên nói, khó nhất là ở môn thư hai, đường đi thì đơn giản, chỉ cần qua đèn giao thông, anh ta nói được là sẽ qua.
Thật ra môn thứ hai cũng dễ, lúc này lại không có tia hồng ngoại, nếu như gặp giám khảo dễ thì hơi sượt qua đường một chút cũng cho bạn qua.
Sau khi học lái xe cả buổi sáng, lúc Thư Nhan đi ra đã đau lưng mỏi eo. Vốn định buổi chiều sẽ tiếp tục học, nhưng cô đã nói với huấn luyện viên sáng mai sẽ quay lại.
TBC
"Học thế nào rồi?" Hồ Thụy Tuyết nhìn thấy Thư Nhan ngồi trên ghế xô pha, cười hỏi.
"Đừng nhắc tới nữa, mệt c.h.ế.t đi được. Nhưng ai bảo tôi thông minh chứ, tập hai ngày là có thể đi thi." Có thể thi chung môn thứ hai và môn thứ ba, bây giờ không có môn thứ tư, thi sát hạch đường bộ xong là có thể nhận bằng lái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-243.html.]
"Vậy thì tốt rồi, chờ cô lấy được bằng lái tôi sẽ tặng quà cho cô." Hồ Thụy Tuyết cười khẽ.
Thư Nhan nghi ngờ nhìn cô ấy: "Không phải định tặng tôi một chiếc xe đấy chứ? Quý giá quá tôi cũng không nên nhận."
Ăn gì thì lấy đó, nhận đồ vật quý giá quá cô cũng không biết phải tặng lại cái gì, hơn nữa bản thân cô có thể mua được.
"Không phải tặng không cho cô, cô có biết bây giờ chúng ta có bao nhiêu cửa hàng nhượng quyền không?" Hồ Thụy Tuyết nghiêm túc nhìn Thư Nhan.
"Bao nhiêu?" Thư Nhan ngồi dậy hỏi.
"Năm trăm. Tiêm Tuyết đã vượt quá năm trăm cửa hàng nhượng quyền. Xưởng may của chúng ta cũng trở thành một nhà máy lớn với hàng ngàn người, thế nào? Có đáng để chúc mừng không?"
Thư Nhan nghe số liệu này thì trợn mắt há mồm. Lúc này mới bao lâu đâu, sao lại phát triển nhanh như vậy? Cô đột nhiên cảm thấy hơi sợ hãi, phát triển nhanh như vậy, một khi xảy ra vấn đề thì rất dễ sụp đổ.
"Tỷ lệ nợ có cao không?" Thư Nhan lo lắng hỏi.
"Yên tâm đi, chỉ riêng phí nhượng quyền và tiền thanh toán cho cửa hàng nhượng quyền là đủ cho chúng ta dùng." Một cửa hàng tính sáu mươi nghìn, năm trăm cửa hàng là ba chục triệu. Huống hồ quần áo mùa thu đã bán chạy ở nước ngoài, trở thành sản phẩm xuất khẩu, đồng thời mang lại nguồn thu nhập ổn định cho công ty. Công ty của họ liên tục có lãi, căn bản không cần phải lo lắng.
"Quả thật đáng để chúc mừng, nhưng mà mua đồ cho tôi làm gì?" Thư Nhan cảm thấy có thể đợi tới ngày Quốc tế Lao động một tháng năm mở tiệc chúc mừng là coi như xong.
Hồ Thụy Tuyết không đồng ý: "Công ty của chúng ta có thể có ngày hôm nay, cô là người có công đầu tiên. Kế hoạch quảng cáo là cô viết, kế hoạch nhượng quyền cũng là cô viết, hay cả hoạt động mở cửa hàng nhượng quyền cũng là cô lên kế hoạch. Nếu không có cô tính toán, công ty không thể nào phát triển nhanh như vậy, hơn nữa chiếc xe này là lấy danh nghĩa công ty mua cho cô một chiếc xe tương xứng. Cô nói xem công ty lớn như thế mà tổng giám đốc không có một chiếc xe tương xứng thì coi sao được?"
Nói thì nói vậy, nhưng thật ra là dùng cho mục đích cá nhân của cô. Thư Nhan đột nhiên không thích ứng được, chiếc xe này có tài xế không?
"Tôi sẽ báo cho cô biết một tin vui, tôi đã lấy được mảnh đất ở bên cạnh trung tâm hậu cần. Không chỉ thế, tôi còn giành được mảnh đất số 9 lần này."