Sau khi nghe Thư Nhan nói những lời này, Ngô Tú Nguyệt yên tâm hơn rất nhiều. Lúc lấy hàng, Ngô Tú Nguyệt lại một lần nữa cho thấy sự lợi hại của mình, dù sao chỉ cần Thư Nhan nói được, đa số đều sẽ bị cô ấy cướp về tay.
"Tiếc quá, tôi không cướp được hai mẫu váy đó." Ngô Tú Nguyệt cùng Thư Nhan sắp xếp lại quần áo, cảm thán.
Thư Nhan: ...
Tốt xấu gì cũng chừa cho người khác một chút canh, chị không biết vừa rồi mình rất trâu bò sao?
Lúc nhập những món hàng lớn, Thư Nhan ở bên cạnh dạy cô ấy loại nào dễ bán hơn, loại nào tốt nhất không nên nhập, cách chọn màu thế nào, ví dụ như màu sắc thịnh hành thì nhất định phải nhập, sau đó phải biết màu thịnh hành của năm nay là màu nào. Điều này cũng đơn giản, nhìn thị trường nhiều quần áo màu gì nhất là biết, hơn nữa cô ấy ở gần thành phố đại học, có thể chọn những mẫu tương đối trẻ trung hơn một chút.
Một phần gửi vận chuyển, một phần xách về, Ngô Tú Nguyệt đã tìm người chọn thời gian xong, Tú Tú cố tình xin nghỉ một ngày để qua hỗ trợ lên hàng.
Ngày hôm sau Trương Hoa Tú đến làm, Thư Nhan hỏi: "Bên chị dâu của chị thế nào rồi? Nếu không đủ thời gian thì chị có thể đi giúp thêm một ngày."
TBC
"Không cần, đa số đều đã xử lý xong, cái gì nên nói tôi cũng đã nói, có gì không hiểu thì đợi tôi tan tầm trở về rồi hỏi lại là được. Nhưng hôm khai trương tôi vẫn phải qua đó giúp đỡ." Trương Hoa Tú là nhân viên kỳ cựu của cửa tiệm này của Thư Nhan, rất hiểu cách phối hợp và định giá như thế nào, bao gồm cả việc hoạt động cô ấy cũng hiểu rất rõ.
Ngô Tú Nguyệt cũng không nỡ tặng một chiếc TV, chính nhà bọn họ còn chưa có nữa. Cô ấy mua một chiếc xe đạp làm phần thưởng giải nhất, giải đặt biệt là một cái radio, dù sao vẫn còn kém rất xa phần thưởng của Thư Nhan.
Nhưng đây cũng coi như là địa điểm đầu tiên trên đường Phủ Tiền, ai nhìn thấy tờ rơi cũng sẽ tới xem thử, cho dù buôn bán gì trước hết bên ngoài cũng phải náo nhiệt đã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-241.html.]
Thư Nhan mang một giỏ hoa tới, thấy Ngô Tú Nguyệt và Trương Hoa Tú rất bận rộn, cô liền hỏi Trương Hoa Tú: "Trong tiệm không có nhân viên sao?"
Nói đến đây Tú Tú liền bực bội: "Chị dâu nói tiệm mới mở một mình chị ấy là đủ rồi, nếu thật sự không xuể thì để mẹ tôi tới giúp đỡ. Cô nói xem mẹ tôi cả đời làm công nhân, làm sao mà bán quần áo được? Mà để một bà cụ như bà đi bán quần áo thì cũng không hay. Nhưng chị ấy hoàn toàn không nghe, cảm thấy thuê nhân viên bán hàng tiền lương quá cao."
Tư tưởng vẫn còn quá bảo thủ, tính cách của Ngô Tú Nguyệt thật sự không thích hợp để buôn bán, có điều là mở cửa tiệm nhỏ thì cũng không có vấn đề gì, nhưng muốn làm lớn thì không thể.
Về điểm này Thư Nhan cũng không tiện nói nhiều, cho dù có quen biết thế nào thì cô vẫn là người ngoài.
Hôm nay Lâm Tuệ cũng tới, cô ấy cũng xách một giỏ hoa, còn mua hai bộ quần áo trong tiệm của Ngô Tú Nguyệt, xem như mở hàng cho cô ấy. Ban đầu Thư Nhan cũng định mua hai bộ nhưng bị Ngô Tú Nguyệt cản lại.
"Chị đã giúp tôi đủ nhiều rồi, bản thân Lâm Tuệ muốn mua quần áo thì tôi không cản, còn chị cũng mở một tiệm bán quần áo mà còn mua ở chỗ tôi là thế nào?"
Việc buôn bán cũng không tệ lắm, Thư Nhan quan sát một chút, hôm nay là chủ nhật, trường học không dạy, nhưng vẫn có không ít học sinh nhàn rỗi buồn chán đi dạo phố đến bên này. Nhìn thấy tấm bảng hiệu màu đỏ chót, nhiều giỏ hoa và bong bóng như vậy, lại nhìn thấy tờ rơi nên đã đi dạo đến đây.
Người càng lúc càng đông, Ngô Tú Nguyệt không có thời gian để nói chuyện với đám người Thư Nhan. Trước đó đã bán mấy bộ quần áo ở bên chỗ Thư Nhan, bây giờ cũng biết đại khái phải giới thiệu như thế nào, ngoại trừ ban đầu có hơi căng thẳng, nói chuyện không lưu thoát thì dần dần sau đó lá gan cũng to lên, càng nói càng thuận miệng, quần áo cũng bán đi từng bộ từng bộ.
Khi nhóm người này đi qua, Ngô Tú Nguyệt tính toán một chút thì thấy có hơn năm trăm tệ, khấu trừ tiền thuê nhà và điện nước thì ít nhất vẫn còn hai trăm. Lúc này mới bao lâu đâu, còn chưa hết một buổi sáng mà đã kiếm được hơn hai trăm, cả ngày hôm nay nói không chừng sẽ có thể bán hơn một ngàn tệ, còn cao hơn tiền lương một tháng của chồng cô ấy.
Tính toán như thế, Ngô Tú Nguyệt cười ít mắt, tinh thần càng hăng hái.
Ban đầu Thư Nhan muốn nhắc cô ấy là hôm nay mới hoạt động, lại còn là chủ nhật nên buôn bán tốt là bình thường, về sau nói không chừng sẽ không bằng một nửa của ngày hôm nay. Nhưng sau đó lại nghĩ hôm nay là ngày khai trương của cô ấy, nói những lời này sẽ không may, vẫn là để Trương Hoa Tú phân tích với cô ấy sau.