Các món ăn Thư Nhan định làm gần như đã chuẩn bị xong, cô liếc nhìn thời gian đã hơn mười giờ, tìm cớ đến phòng trò chơi để chơi với bọn nhỏ. Mười một giờ, Hồ Thụy Tuyết nhìn thấy Hồ Thụy Dương trong phòng khách, vẻ mặt vô cùng khó hiểu: "Sao anh cả lại ở đây?"
"Anh nhận được hai chai rượu ngon từ A Đức, cố tình mang đến cho em." Hồ Thụy Dương đưa cô đến tủ rượu nhìn hai chai rượu đỏ mới.
"A Đức trở về rồi à? Anh ấy trở về từ lúc nào?"
"Đúng rồi, cậu ấy còn hỏi đến em, nói có thời gian thì cùng em ăn cơm."
Hồ Thụy Tuyết lập tức nghi ngờ nhìn Hồ Thụy Dương: "Có phải hai anh lại có ý định quái quỷ gì không?"
"Anh có ý định quái quỷ gì chứ?" Hồ Thụy Dương tỏ ra đứng đắn: "Thì là lâu quá rồi không gặp, cho nên mới rủ hai người tụ tập."
"Không có ý định gì là tốt nhất. Em đã nói với mọi người từ lâu rồi, em xem A Đức là anh trai của em, mọi người đừng có làm mai bậy bạ cho em. Bây giờ em chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp, sau đó nuôi lớn Đóa Đóa. Đúng rồi, anh vào nhà có nhìn thấy Nhan Nhan không?" Hồ Thụy Tuyết thật sự không có ý định tái hôn, thế nhưng mẹ của cô ấy luôn tìm đủ cách để cô ấy đi coi mắt.
"Thấy rồi, còn nói chuyện một lúc, cô ấy đang chơi với bọn nhỏ trong phòng trò chơi." Hồ Thụy Dương hất cằm lên.
Hồ Thụy Tuyết: "Vậy anh còn ngồi đây làm gì?"
"Em có ý gì? Đuổi anh đi à?" Hồ Thụy Dương chưa từng thấy ai tiếp khách như vậy.
Hồ Thụy Tuyết hừ khẽ một tiếng: "Em không tin là anh không nhìn ra. Lần đầu Nhan Nhan tới nhà, đừng dọa người ta lần sau không tới nữa."
"Được thôi, anh đi, giúp anh nói với Thư Nhan một tiếng."
TBC
"Bái bai." Hồ Thụy Tuyết phất tay.
Lúc Thư Nhan đi ra đã không thấy Hồ Thụy Dương, cô nhìn thoáng qua phòng bếp cũng không có.
"Đừng nhìn nữa, anh ấy có việc đi trước rồi." Trong giọng nói của Hồ Thụy Tuyết mang theo ý cười: "Có cần phải vậy không? Anh ấy cũng không phải là hồng thủy mãnh thú gì."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-240.html.]
"Sao lại không chứ? Anh của cô khí thế bất phàm, loại người bình thường bé nhỏ như tôi không chịu nổi khiếp sợ." Thư Nhan cảm giác nói chuyện với anh phải xoay chuyển đầu óc mấy lần mới được, mệt c.h.ế.t cô.
Lời này khiến Hồ Thụy Tuyết cười ngặt nghẽo.
Đẩy nhanh tiến độ cả ngày lẫn đêm, sau hai mươi ngày, mặt tiền cửa hàng của Ngô Tú Nguyệt đã được cải tạo xong. Bao gồm cả ghế xô pha và đèn đóm, Trần Phi đều đã đặt trước cho cô ấy từ sớm. Bây giờ tất cả đều đã đến, mắc áo và ma nơ canh là Thư Nhan tìm người từ nhà máy quần áo để lấy hàng, chất lượng tốt mà giá thành lại rẻ, tổng chi phí từ đầu đến cuối cũng không cao, chủ yếu là tiêu vào tiền nhà.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Ngô Tú Nguyệt cất mười nghìn tệ trên người, lúc bước xuống trái tim cô ấy gần như muốn nhảy ra ngoài, sợ bị người ta cướp mất.
"Chị càng như vậy người ta càng biết chị có tiền, thả lỏng đi." Thư Nhan không nói, có lẽ cô không coi số tiền mười nghìn tệ là nhiều, cho nên lần đầu cầm mười nghìn tệ trên người cô thật sự không quá lo lắng.
"Tôi sẽ cố gắng hết sức." Ngô Tú Nguyệt run sợ nói.
Thư Nhan kéo cô ấy đi nhanh về nhà nghỉ, nếu không sẽ thật sự gây chú ý cho người khác. Thời điểm này an ninh không quá tốt, trộm cướp rất nhiều.
Lo rằng nhà nghỉ không an toàn, sau khi Ngô Tú Nguyệt khóa trái cửa còn kéo cái bàn chặn lại, còn nói cô ấy và Thư Nhan sẽ thay phiên nhau coi chừng.
"Chị coi chừng đi, tôi đi ngủ." Cô đã đến Hàng Thành không biết bao nhiêu lần, cũng từng nghe nói có người bị trộm đồ đạc hoặc tiền bạc. Bình thường đều là người mới, cũng bởi vì trông cô có rất nhiều tiền nên mới thu hút sự chú ý của bọn cướp.
Lúc Thư Nhan tỉnh dậy, phát hiện Ngô Tú Nguyệt đã ôm tiền ngủ gà ngủ gật, cô im lặng một lúc, để cô ấy ngủ nửa tiếng, cô thu dọn xong sẽ lên đường mua hàng.
"Làm sao bây giờ? Tôi lo lắng quá." Ngô Tú Nguyệt kéo tay Thư Nhan.
"Cửa hàng quần áo còn chưa khai trương, bây giờ chúng ta đi nhập hàng, chị lo lắng cái gì?"
"Nhưng tôi vẫn lo lắng, tôi sợ mình lựa chọn không được tốt. Chị nói xem hàng tôi nhập không bán được thì phải làm sao? Đó chẳng phải là đập vào tay sao? Vậy tôi phải bồi thường bao nhiêu tiền?" Ngô Tú Nguyệt không khỏi tiếc nuối về những ngày tháng tươi đẹp của mình, tự nhiên buôn bán làm gì chứ?
Thư Nhan nhìn cô ấy: "Chuyện này có gì mà phải sợ, chị đi theo tôi nhập hàng là được. Tôi bán quần áo lâu như vậy rồi, cái gì bán được đã nắm chắc trong lòng, khoảng cách xa như vậy, bán quần áo giống nhau cũng không sao."
Cô đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, nếu như cô ấy còn bán không được thì cô cũng chẳng còn cách nào. Trước khi cô ấy muốn làm ăn, Thư Nhan đã nói với cô ấy rất nhiều lần là buôn bán sẽ có mạo hiểm, có lỗ có lời. Nhưng khi đó cô ấy chỉ một lòng một dạ muốn buôn bán kiếm tiền, bây giờ đã đến đây rồi, hối hận cũng đã muộn.