"Cả đêm qua cô ngủ không ngon, đi ngủ một giấc trước đi. Tôi đi nấu canh ngọt, chờ Đóa Đóa tỉnh dậy là vừa lúc có thể ăn." Ngoài ra còn chuẩn bị thêm hai món tủ, trước tiên phải chuẩn bị xong.
"Vậy tôi thay Đóa Đóa cảm ơn mẹ nuôi của con bé. Tôi thật sự buồn ngủ quá, đi ngủ trước một giấc đã. Dù sao ở đây cô cứ coi như nhà mình, đúng rồi, bên kia là phòng đồ chơi nhỏ, cô đưa bọn nhỏ qua đó chơi đi." Hồ Thụy Tuyết ngáp một cái rồi trở về phòng, với quan hệ giữa cô ấy và Thư Nhan, thật sự không cần phải khách sáo như vậy.
Nói là phòng đồ chơi nhỏ nhưng bên trong khá lớn, có cầu trượt, bể cát, xích đu và bập bênh các loại. Thư Nhan đề hai đứa nhỏ chơi ở bên trong, còn mình thì đến phòng bếp nấu canh.
Thư Nhan nghe thấy bên ngoài có tiếng động, cô nghiêng đầu nhìn lại thì thấy Hồ Thụy Dương xách hai chai rượu đỏ tới.
Mặc dù cô không thể nói rõ được, nhưng cô không thích Hồ Thụy Dương, điểm này cô tin rằng chắc chắn Hồ Thụy Tuyết đã phát hiện. Cho nên lúc hẹn với cô, hẳn là Hồ Thụy Tuyết sẽ không hẹn Hồ Thụy Dương.
"Tiểu Tuyết đâu?" Hồ Thụy Dương thật sự không biết Thư Nhan đang ở đây, thấy cô bận rộn trong phòng bếp thì vô cùng kinh ngạc.
"Hôm qua Đóa Đóa hơi nhiễu, cả đêm cô ấy không ngủ được nên đã đi ngủ tiếp rồi." Thấy Hồ Thụy Dương nhìn cái thìa trong tay mình, cô nở nụ cười: "Đóa Đóa thích uống canh ngọt tôi làm, bây giờ tôi đang nấu."
Hồ Thụy Dương tự mình cất kỹ chai rượu đỏ, sau đó hỏi: "Có việc gì cần tôi giúp không?"
"Không cần." Trong lòng Thư Nhan lại nói thầm, cậu ấm như vậy hẳn là chưa từng vào bếp, đừng gây thêm phiền phức đã là không tệ rồi.
Kết quả người ta thật sự cởi áo khoác, xắn tay áo lên phụ nhặt rau, còn rất ra dáng, chí ít cũng giỏi hơn Hồ Thụy Tuyết nhiều.
"Anh từng nấu cơm rồi à?"
Hồ Thụy Dương nghe vậy thì cười với cô một tiếng: "Có phải trong mắt em những người như chúng tôi đều không dính khói lửa nhân gian không?"
"Gần như vậy." Thư Nhan gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-239.html.]
TBC
"Vậy thì em nhầm rồi, tôi biết khá nhiều người biết nấu cơm. Lúc tôi đi học đại học, sống một mình ở bên ngoài, thỉnh thoảng cũng sẽ tự mình xuống bếp. Tay nghề không thể nói là quá tốt nhưng chắc chắn có thể cho vào miệng."
"Ồ, rất giỏi." Thư Nhan khen qua loa.
Hồ Thụy Dương nhướng mày: "Em không thích tôi?"
Tay Thư Nhan đang nhặt rau dừng lại, không khỏi nhìn anh ta, biểu hiện của cô rõ ràng như vậy sao? Hơn nữa cho dù có nhìn thấy, anh ta cũng không nên nói ra chứ! Không cảm thấy xấu hổ sao?
"Lúc làm việc đương nhiên phải đeo mặt nạ, trước mặt người quen tôi sẽ khá bộc trực hơn, đoán tới đoán lui sẽ chỉ làm hiểu lầm về nhau sâu hơn. Tôi nghĩ lý do khiến em ghét tôi là vì lần đầu gặp tôi đã hung dữ với em sao?"
"Không có chuyện gì, anh đừng đoán mò." Thư Nhan lúng túng cười.
"Tiểu Tuyết là cô gái duy nhất trong nhà chúng tôi, lúc còn bé được chúng tôi bảo vệ quá mức, có chút ngây thơ, cho nên mới bị Trương Bách Trung lừa gạt. Chuyện trước đây của Trương Bách Trung tôi thật sự không biết, nhưng chuyện sau này anh ta qua lại với người giúp việc thì tôi biết. Lý do mà tôi không nói với Tiểu Tuyết là vì sợ con bé không chịu được. Ngay lúc biết có người nói chuyện liên quan đến Trương Bách Trung cho Tiểu Tuyết, suýt chút nữa tôi đã tức điên lên. Về sau mới biết Tiểu Tuyết còn lâu mới yếu ớt như chúng tôi tưởng tượng, con bé rất kiên cường, hơn nữa cũng cực kỳ dứt khoát, ngược lại là tôi đã quá tự cho rằng mình đúng."
"Những lời này không phải nên nói với Thụy Tuyết thì sẽ tốt hơn sao?" Thư Nhan nghi hoặc.
Hồ Thụy Dương hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Tôi rất tò mò, một người thậm chí còn chưa tốt nghiệp tiểu học sao có thể viết ra kế hoạch quảng cáo hay như vậy? Cách nói chuyện, hành động đều không giống một người phụ nữ nông thôn chưa trải việc đời."
"Tôi vốn thông minh, lúc còn nhỏ đã đứng đầu, nếu không phải trong nhà trọng nam khinh nữ, không cho tôi đi học, tôi tuyệt đối có thể thi đậu đại học." Liên quan đến điều này, Thư Nhan đã sớm biết sẽ có người nghi ngờ, chủ yếu là vì cô không che giấu.
Nhưng thành tích của nguyên chủ quả thật không tệ, lúc học lớp một, lớp hai cô ấy luôn là người đứng đầu.
Khóe miệng Hồ Thụy Dương giật giật, tổng cộng mười học sinh, những người thi toán và ngữ văn hơn bảy mươi điểm đều là người đứng đầu trong trường bọn họ, cô lấy đâu ra tự tin là mình có thể thi đỗ đại học.
Tạm thời cứ coi như cô vốn thông minh đi, nếu không thì cũng không thể giải thích rõ ràng được, dù sao cũng không thể nào thật sự đi lạc vào mộng du tiên cảnh rồi được tiên nhân chỉ điểm chứ? Anh ta là người theo thuyết vô thần, trước giờ không tin những thứ này.