như vậy mà không có việc để làm thì những người này nhất định sẽ bỏ chạy.
Đợi đến sáu tháng cuối năm chuẩn bị khởi công thì lại không tuyển được công nhân. Gần đây ông nghĩ cách tìm bạn bè để làm thay, không kiếm tiền cũng được, chỉ cẩn có thể ổn định nhóm công nhân này.
Nhưng hơn nửa năm nay việc buôn bán của mọi người đều bình thường, ai có đơn hàng để giao cho ông ấy.
"Khách sáo rồi, tôi cũng là cổ đông của xưởng." Thư Nhan cười nói.
Có ông Trương dẫn đầu, lại tìm thêm mấy nhà làm thay, trong lúc nhất thời đã giảm bớt đáng kể áp lực sản xuất của Nhan Tuyết.
"Ngày mai có rảnh không?" Hồ Thụy Tuyết cất hợp đồng làm thay rồi hỏi
"Sao vậy? Chuẩn bị đi chơi xuân à?" Thư Nhan nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ: "Bây giờ thời tiết còn hơi lạnh, đừng để bọn nhỏ bị cảm."
Tháng ba, Nam Thành vẫn còn rất lạnh, chủ yếu là độ ẩm rất cao, bãi cỏ không thể ngồi được.
"Không phải, đến nhà tôi chơi. Cô nói xem chúng ta đã quen nhau lâu như vậy, tôi còn tới nhà cô chúc tết, thế mà cô vẫn chưa tới nhà tôi ngồi một chút." Hồ Thụy Tuyết mời Thư Nhan đến nhà làm khách.
"Còn chẳng phải là cứ mãi chưa có thời gian sao?" Thư Nhan cũng rất ngại về chuyện này, vốn dĩ mùng hai Hồ Thụy Tuyết đã tới cửa là coi trọng cô, cô cũng định xế chiều sẽ đến nhà cô ấy chúc tết. Nhưng cô không có ở nhà, vé máy bay đầu tháng ba cũng đã đặt trước từ sớm, còn là nhờ Hồ Thụy Tuyết đặt trước giúp. Nếu lỡ mất thì chỉ có thể ngồi xe lửa, đây cũng là chuyện bất khả kháng.
TBC
"Lấy cớ." Hồ Thụy Tuyết liếc cô một cái: "Yên tâm đi, không phải đến nhà mẹ tôi, mà là đến nhà của tôi. Sau khi ly hôn tôi không có về nhà ngoại, chủ yếu là chê mẹ tôi quá dong dài. Cô nói xem rốt cuộc bà ấy nghĩ như thế nào? Tôi vừa mới trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, bây giờ bà ấy đã bảo tôi đi coi mắt kết hôn, chẳng lẽ không có đàn ông thì không sống được sao? Tôi vốn dĩ không có ý định tái hôn."
Không giống với Thư Nhan, Hồ Thụy Tuyết thật sự bị tổn thương, hơn nữa cô ấy cũng thật sự không có ý định tái hôn.
"Chẳng phải cô nói Đóa Đóa là mẹ cô trông sao?" Cho nên Thư Nhan vẫn cho rằng bọn họ ở nhà họ Hồ.
"Chủ yếu vẫn là chuyên gia và dì giúp việc trông. Dì giúp việc đó đã trông Đóa Đóa từ lúc mới sinh ra, còn thân thiết với con bé hơn cả người mẹ là tôi." Nói đến đây cũng phải trách bản thân cô ấy, lúc ấy nên tự làm mọi chuyện mới phải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-238.html.]
"Vậy được rồi, ngày mai tôi sẽ đưa con đến chỗ cô làm khách." Đến nhà Hồ Thụy Tuyết ăn cơm thì không cần để ý nhiều như vậy.
Cho dù trong nhà Hồ Thụy Tuyết cái gì cũng có, nhưng Thư Nhan cũng không thể đi tay không, nhưng phải đưa thứ gì thì thật sự hơi phiền phức. Suy nghĩ một lúc, cô dứt khoát xách hai túi hoa quả lớn, cùng với một số nguyên liệu cần thiết để nấu món canh ngọt.
"Cô cũng thật là, ở nhà nhiều trái cây ăn không hết, mang theo không tốn sức sao?" Hồ Thụy Tuyết khẽ lườm Thư Nhan.
"Đi tay không tới ăn cơm thì ngại lắm." Thư Nhan cười ha ha: "Đóa Đóa, mẹ nuôi tới, con không ra đón một chút sao?"
"Đừng gọi nữa, nó vừa mới ngủ."
Thư Nhan đưa tay nhìn đồng hồ: "Bây giờ cũng đã chín giờ rồi, còn ngủ nữa?"
"Lúc ba giờ mấy sáng, cũng không biết là ai đốt pháo, làm con bé giật mình tỉnh lại, khóc lóc không ngừng, lúc nãy mới ngủ lại." Hồ Thụy Tuyết mệt mỏi nói.
Thư Nhan thấy dưới mắt cô ấy có màu xanh đen, cau mày nói: "Sao cô không gọi điện thoại cho tôi, thế thì hôm nay tôi khoan hẵng tới, lúc nào cũng có thể ăn cơm được."
"Không sao, cũng không phải lần đầu, đó là chuyện thường xuyên thôi. Thanh Thanh, Thiên Bảo, mau đến bên mẹ nuôi, mẹ chuẩn bị rất nhiều bánh ngọt cho các con, mau tới ăn đi." Hồ Thụy Tuyết bảo người mang bánh ga tô đã chuẩn bị ra, ít nhất cũng mười mấy loại.
"Cô cho bọn nó ăn đồ ngọt ít thôi, Thanh Thanh sắp thay răng, đến lúc đó sâu răng đều tại cô." Thư Nhan không khách sáo cầm một miếng ăn, ngọt mà không ngấy, tan ngay khi vào miệng, thật sự rất ngon.
"Không sao, mẹ nuôi có tiền, đến lúc đó mẹ nuôi sẽ dẫn con ra nước ngoài trồng toàn răng xứ." Hồ Thụy Tuyết nói đùa.
"Răng sứ có tốt đến đâu thì sao có thể tốt bằng răng thật của mình? Thanh Thanh, con ăn ít một chút, Thiên Bảo cũng vậy, đến khi đau răng thì con đừng có khóc." Thư Nhan cất bánh đi, hàm răng nhỏ của Thiên Bảo đã bị sâu ăn, răng của Thanh Thanh cũng không quá tốt, cho nên Thư Nhan cũng không cho bọn chúng ăn đồ ngọt.
"Được rồi, được rồi. Buổi trưa cô muốn ăn gì? Nói với dì để dì làm cho cô." Hồ Thụy Tuyết cũng không thật sự để mặc bọn trẻ ăn.
"Cô mời tôi tới, tôi còn tưởng rằng cô muốn đích thân xuống bếp." Thư Nhan trêu ghẹo.
"Nếu không sợ bị tôi hạ độc c.h.ế.t thì cô cứ để tôi xuống bếp." Hồ Thụy Tuyết cũng nói đùa theo.