Vừa ra cửa đã thấy một chiếc xe con quen thuộc đỗ ở phía trước, Thư Nhan đợi một lát, thấy anh không xuống xe, vừa định đi qua, không ngờ chiếc xe khởi động chuẩn bị rời đi.
Là vì nhìn thấy Ngô Tú Nguyệt ở đây nên không định xuống xe? Cô đuổi theo gõ cửa sổ cửa sổ xe: "Dừng lại một chút."
Phương Trạch Vũ ngoan ngoãn dừng xe, hạ cửa sổ xe xuống một chút: "Bây giờ em không tiện, một lát nữa anh sẽ tìm em sau."
Thư Nhan quay đầu lại nhìn Ngô Tú Nguyệt: "Không sao."
"Không, một lát nữa anh sẽ tìm em." Phương Trạch Vũ kiên quyết không xuống xe, thấy Ngô Tú Nguyệt đến gần thì nâng cửa sổ xe lên.
"Ui da? Sao lại đi rồi?"
"Bạn bè, có chút việc gấp nên đi trước. Chúng ta cũng về nhà thôi." Thư Nhan nhìn thoáng về phía chiếc xe, than nhẹ một tiếng.
Thư Nhan mua cho hai đứa nhỏ mỗi người ba bộ quần áo, để bọn trẻ đi thay, vô cùng vừa vặn đẹp mắt.
"Đẹp thì đẹp, nhưng quá vừa người, sang năm sẽ không mặc được nữa." Bác cả ở bên cạnh nói.
"Không sao, sang năm lại mua thêm là được." Thư Nhan vẫn nhớ khi mình còn nhỏ mẹ đưa cô đi mua quần áo, đều sẽ mua lớn hơn một số hoặc là hai số, để sang năm và năm sau vẫn có thể mặc được, lúc ấy nguyện vọng lớn nhất của cô chính là có thể mua một bộ quần áo vừa người, bây giờ mình có con, cô cũng không thiếu chút tiền này, không cần thiết phải tiết kiệm vào việc này.
"Những bộ quần áo này chỉ mặc một năm, vứt bỏ rất tiếc." Bác cả sờ sờ chất liệu, đoán chừng cũng không rẻ.
"Vậy nên cháu cũng không mua nhiều, đủ tắm rửa là được, nếu ai cần cũng có thể tặng người đó." Nhưng có lẽ ở Nam Thành cũng không ai cần.
"Có thể tặng người khác sao?" Bác cả xoa tay: "Có thể tặng cho bác không?"
Chỗ bọn họ nghèo, nếu trong nhà có vải thì đều làm cho người lớn trước, sau khi người lớn mặc xong mới sửa lại cho trẻ con, lớn lại cho nhỏ, khi đó hầu như đều đã rất cũ kỹ rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-237.html.]
Thư Nhan mua cho hai đứa nhỏ rất nhiều quần áo, thật ra một bộ quần áo cũng chẳng giặt nước mấy lần, đều như mới, mang về chắc chắn sẽ được tranh cướp nhau.
"Được chứ, nếu bác không chê, quần áo mùa thu và quần áo mùa đông năm ngoái của hai đứa nhỏ đều có thể cho bác." Những bộ quần áo không đẹp trước đó, nhất là Thanh Thanh căn bản không có quần áo, đều đã bị Thư Nhan ném đi.
"Không chê, sao bác lại chê được chứ?" Quần áo mùa thu bà ấy chưa nhìn thấy, những bộ quần áo mùa đông đều là bà ấy giặt sạch đóng gói cất đi, đều như mới, nghe nói một chiếc áo lông vũ kia đã năm sáu mươi đồng rồi.
Cất cũng cất, có thể giúp được người khác đương nhiên là tốt nhất.
"Quần áo đều là bác cất, một lát nữa bác chọn những bộ vẫn mới mang đi đi."
Thư Nhan cảm thấy áo khoác quần đều vẫn dùng được, những bộ quần áo bó sát người kia sợ là người khác không thích, kết quả bác cả nói chất liệu của những bộ quần áo này tốt như vậy, tuyệt đối sẽ không chê.
Khi được nghỉ bà ấy về quê một chuyến, mang những bộ quần áo này về, đưa cho cháu trai và cháu gái nhà mẹ đẻ, hai người chị dâu tranh giành nhau.
TBC
"Chủ của em cũng thật tốt, những bộ quần áo này mới như vậy mà đã tặng hết cho em, chất liệu vừa vặn, cũng phải đến mấy chục đồng đúng không?" Chị dâu cả sờ chất liệu, không nỡ đặt xuống.
Bác cả cầm lấy một chiếc áo lông vũ màu đỏ: "Hai chị đoán xem chiếc áo này bao nhiêu tiền? Sáu mươi đồng, đây là giá nhập vào, nếu đưa vào cửa hàng bán ít nhất cũng phải hơn một trăm đồng, mùa đông mặc chiếc áo này rất ấm. Không chia cho hai chị, chiếc áo này em cố ý giữ lại cho cháu gái của chị cả, đứa bé đó cũng đáng thương, còn tuổi nhỏ mà đã không còn mẹ."
Nghe bà ấy nói như vậy, hai người chị dâu cũng không tiện tranh, chia nhau những bộ quần áo còn lại.
Cháu gái của chị cả nhìn thấy chiếc áo lông vũ, nghe nói là cho cô bé, ôm quần áo cười không khép miệng được.
"Qua mùa xuân, bọn trẻ nhà chủ của bà đổi quần áo, bà sẽ lấy cho cháu." Bác cả vuốt mái tóc khô như cỏ của cô bé, lại nhớ đến mái tóc đen bóng mượt mà của Thanh Thanh, trong lòng thở dài cùng là con người nhưng không cùng số phận.
Thời tiết dần trở nên ấm áp, mọi người đều thay sang quần áo mùa xuân. Quần áo mùa thu bên ông Trương đương nhiên sẽ không bán được, nhưng bên Hồ Thụy Tuyết thì lại buôn bán phát đạt, nhà xưởng đã mở rộng ra mà nguồn cung vẫn không đủ. Đúng lúc bên ông Trương nhàn rỗi, Thư Nhan liền đưa một phần để bên ông ấy gia công.
"Đây đúng là mưa kịp lúc, cô cũng không biết dạo này tôi lo lắng đến nỗi miệng cũng nổi nhiệt rồi." Ông bị choàng ngợp bởi lợi thuận từ mùa đông năm ngoái, năm nay tuyển dụng quá nhiều người, bây giờ trong xưởng nhiều công nhân