Bất kể thế nào Ngô tú nguyệt cũng không thể ngờ được là Phương Trạch Vũ, dù sao danh tiếng của anh ở thành phố đại học cũng không tốt lắm. Tuy rằng Thư Nhan đã ly hôn còn có con riêng, nhưng bây giờ cô trở nên xinh đẹp, bản thân cũng ưu tú, cho dù không tìm được người chưa hôn, nhưng cũng có thể tìm được người đàn ông đã ly hôn có điều kiện không tệ.
Tới khách sạn nghỉ ngơi một lát trước, trong lòng Ngô Tú Nguyệt cảm thấy Thư Nhan có chút hơi hoang, cô có tiền thì không sao, dù sao nếu cô ấy đi một mình tuyệt đối sẽ không đến khách sạn nghỉ ngơi.
Khoảng ba giờ rưỡi, Thư Nhan đánh thức Ngô Tú Nguyệt đi nhập hàng, Ngô Tú Nguyệt trợn mắt há hốc mồm nhìn đám đông bên ngoài chợ: "Có nhiều người mở cửa hàng quần áo như vậy sao?"
Không làm chung một ngành nghề sẽ không chú ý, tới khi làm cùng một ngành, lại phát hiện đầy đường đều là bạn cùng nghề.
"Chợ bán sỉ này nổi tiếng cả nước, rất nhiều nơi đều đến chợ bán sỉ này, đương nhiên là sẽ đông người rồi." Thư Nhan quan sát xung quanh một chút, cũng không nhìn thấy chị đồng hương, trong lòng có chút thất vọng, chị đồng hương không gọi điện thoại cho cô, không biết tình hình chị ấy ở bên đó như thế nào: "Chúng ta đi thôi."
Thư Nhan kéo Ngô Tú Nguyệt chen vào trong, dần dần biến thành Ngô Tú Nguyệt kéo cô chen vào trong, về phương diện chen lấn, rõ ràng Ngô Tú Nguyệt giỏi hơn Thư Nhan nhiều lần.
Và cả việc tranh giành hàng, ở trên xe cô cũng đã nói rõ với Ngô Tú Nguyệt, lúc mới bắt đầu còn đứng ở bên cạnh nhìn, kết quả phát hiện ra cô ấy tranh giành cực kỳ hăng hái, có loại cảm giác tôi không quan tâm đó là ai, Thư Nhan nhìn thấy có người lấy ra xem, vừa định nhắc nhở, thì thấy Ngô Tú Nguyệt đạp cô ta một cái, người nọ bị đau rụt tay về.
Hai người tranh cướp hàng xong, thở hổn hển đi ra, Ngô Tú Nguyệt nhìn thấy chiến lợi phẩm của mình, cười nói: "Còn hăng hơn khi còn nhỏ tôi cùng mẹ tôi tới hợp tác xã Cung Tiêu giành thịt."
Thư Nhan giơ ngón tay cái với cô ấy: "Chị lợi hại."
Giống lúc trước chị đồng hương dẫn dắt cô, cô dẫn dắt Ngô Tú Nguyệt đi làm quen với từng chủ hàng, hơn nữa nhờ bọn họ ưu ái cô ấy nhiều hơn.
Ngô Tú Nguyệt cảm thấy Thư Nhan rất dễ nói chuyện, khi cô lấy hàng, cô ấy ở bên cạnh mặc cả, giá nhập hàng Thư Nhan vốn cảm thấy rất rẻ nhưng lại rẻ hơn được mấy hào.
"Chị thật sự rất lợi hại." Thư Nhan thật lòng tán thưởng.
Ngô Tú Nguyệt hếch hếch cằm: "Mỗi ngày tôi đi mua đồ ăn, không trả giá thì đã bị người ra coi là heo mà làm thịt rồi."
Thư Nhan đi mua đồ ăn cũng không trả giá bị trúng tim đen, cảm thấy như là bị mắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-236.html.]
Vừa đang lúc giao mùa, Thư Nhan đưa Ngô Tú Nguyệt tới chợ quần áo trẻ em đi dạo, Ngô Tú Nguyệt chỉ mua một bộ và hai cái quần, Thư Nhan lại mua nhiều hơn, dù sao hai đứa nhỏ cũng chưa có một bộ quần áo mùa xuân.
"Cô mua quá nhiều rồi."
"Năm ngoái tôi cũng chưa mua quần áo mùa xuân."
Ăn bữa sáng xong, hai người lại về Nam Thành, Ngô Tú Nguyệt đi theo Thư Nhan đến cửa hàng của cô, đây là lần đầu tiên cô ấy tới đây, nhìn thấy cửa hàng của Thư Nhan, Ngô Tú Nguyệt không nhịn được khen ngợi: "Cửa hàng của chị thật đẹp, ta bên bên chỗ tôi sửa sang lại thật sự có thể giống chỗ chị sao?"
"Bên này của tôi chính là do Trần Phi thiết kế, cũng là công ty anh ấy sửa chữa, bên chỗ chị chắc chắn anh ấy càng có lòng, đến lúc đó còn đẹp hơn chỗ này của tôi."
"Chị dâu, mệt không?" Trương Hoa Tú rót hai ly nước.
"Vẫn ổn, chợ bán sỉ đó rất rộng, nếu không phải Thư Nhan dẫn dắt chị, chị đi vào cũng sẽ không ra được." Ngô Tú Nguyệt cũng rất hăng hái, không có chút mệt mỏi nào.
Ngô Tú Nguyệt giúp bọn họ lấy hết quần áo ra, từ kiểm kê tới phối quần áo rồi treo lên giá, tất cả đều cẩn thận giúp đỡ, đây chính là cơ hội học tập hiếm có.
Bọn họ về tới Nam Thành là mười giờ, xếp hàng đến mười hai giờ, chỉ trong hai tiếng ngắn ngủn, cửa hàng của Thư Nhan đã bán ra mấy trăm bộ quần áo, Ngô Tú Nguyệt thấy vậy thì cực kỳ kích động, như thể cô ấy kiếm được nhiều tiền như vậy.
"Cảm giác thế nào?" Thư Nhan cười hỏi.
"Khá tốt, bây giờ tôi hy vọng cửa hàng nhà tôi có thể mau chóng khai trương."
"Sau này chị buôn bán cũng sẽ tốt như vậy." Thư Nhan cho người dọn hàng thừa lại đến kho hàng.
TBC
"Hy vọng thôi, tôi chỉ cần có thể bằng một nửa của chị là thỏa mãn rồi." Ngô Tú Nguyệt thở dài.
Thư Nhan nhướng mày một chút, bằng một nửa của cô cũng không được coi là ít, hiện giờ một ngày cô có thể bán được một ngàn bảy, tám bộ quần áo, một nửa chính là tám, chín trăm bộ, một tháng có thể kiếm gần người ngàn đồng, vào năm chín mươi ba, rất nhiều người cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy trong một năm.
Đương nhiên, Thư Nhan sẽ không nói những lời gây mất hứng.