Trần Phi là em rể của Ngô Tú Nguyệt, Ngô Tú Nguyệt tìm anh ấy, anh ấy dù có bận cũng sẽ giúp cô ấy trước. Chắc chắn anh ấy sẽ không lấy tiền thiết kế, hơn nữa bất kể là nhân công hay vật liệu đều là giá nội bộ, có nhiều thứ Thư Nhan cảm thấy Trần Phi có thể sẽ muốn tự mình lấy lại một chút hay không.
Ngô Tú Nguyệt không phải kiểu người được lợi còn khoe mẽ, buổi sáng buổi chiều ăn nhẹ, buổi trưa ăn bữa chính, đều làm theo trình tự của đầu bếp, t.h.u.ố.c lá và rượu cũng có đủ, dù sao nhất định không để Trần Phi mất mặt ở trước mặt các nhân viên của anh ấy.
Phong cách bên này cũng hơi giống bên Thư Nhan, khi Trần Phi thiết kế cũng đã hỏi Thư Nhan, Thư Nhan cảm thấy không có vấn đề gì, đừng nói tới việc còn cách nhau xa như vậy, hơn nữa ở đường Nam Thành Tây cũng có không ít cửa hàng sửa chữa gần giống với cô, Trung Quốc theo xu hướng nghiêm túc, cô cũng không thể nói rõ lí lẽ được.
Cửa hàng đang sửa sang lại, bỏ ra một số tiền lớn, Ngô Tú Nguyệt cũng cực kỳ lo lắng, buổi tối mỗi ngày đều tới tìm Thư Nhan nói chuyện với cô, nếu không áp lực này sẽ càng lớn hơn, không thể ngủ được.
"Thật sự không cần lo lắng, chị xem lúc trước tôi cũng không hiểu gì mà mở cửa hàng, bây giờ ít nhất chị còn có thể hỏi tôi, hơn nữa Tú Tú cũng có thể giúp chị, sợ gì chứ?" Thư Nhan thấy dáng vẻ nôn nóng này của cô ấy, an ủi.
"Nhưng tôi không thể không suy nghĩ." Ngô Tú Nguyệt cũng biết mình như vậy là không đúng, nhưng lại không khống chế được.
"Có thể hiểu, khi mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp trong lòng tôi cũng bồn chồn mãi, chỉ sợ sô tiền này ném đá trên sông, nhưng chị xem không phải bây giờ tôi cũng khá tốt sao." Thư Nhan cũng không có cách nào khác, kiểu tác động từ bên ngoài này cũng không có tác dụng, chỉ có chờ tới khi cửa hàng khai trương, làm ăn tốt, kiếm được tiền cô ấy mới có thể yên lòng.
Nhưng việc đó không giống nhau, tuy rằng không biết Thư Nhan có bao nhiêu tiền, nhưng người có thể một hơi mua căn nhà lớn như vậy, dù thế nào cũng không phải người thiếu tiền, đối với cô việc mở cửa hàng đầu tư mấy vạn là không chút đáng kể, thua lỗ cũng không sợ. Nhưng cô ấy thì khác, tiền mở cửa hàng là toàn bộ tài sản nhà bọn họ, nếu thua lỗ thì mất hết sạch.
Hơn nữa cô ấy đã ở nhà bao nhiêu năm rồi? Cả ngày chăm con làm việc nhà, căn bản chưa từng làm kinh doanh, lúc ấy cô ấy biết thu nhập của Thư Nhan, đầu lập tức nóng lên muốn đi buôn bán, nhưng bây giờ trong lòng cực kỳ hối hận.
Loại chuyện này Thư Nhan cũng thương mà không giúp gì được, thấp thỏm một chút cũng được thôi.
"Hôm nay tôi tới tìm chị có một việc, cửa hàng đó vốn là cửa hàng bán quần áo, cũng không cần sửa sang lại nhiều, bây giờ cũng sắp sửa chữa xong rồi, nhưng tôi cũng không biết chỗ nhập hàng, cho nên còn phải tìm chị dẫn dắt tôi." Ngô Tú Nguyệt nói đến việc này lại cảm thấy thấp thỏm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-235.html.]
"Không thành vấn đề, đến lúc đó chị đi nhập hàng với tôi là được." Thư Nhan lập tức đồng ý.
Vừa hay cuối tuần này phải đi nhập hàng, Thư Nhan gọi Ngô Tú Nguyệt đi xem cùng cô, trên đường đi Thư Nhan nói không ít chuyện về việc nhập hàng với cô ấy.
"Tới Hàng Thành một lần mất tám mươi đồng, hai người chúng ta đi thì quá lãng phí tiền, lần sau nên đi bốn người." Ngô Tú Nguyệt nhỏ giọng nói.
TBC
"Việc này chưa chắn mỗi lần đi đều có thể gom đủ, có đôi khi tôi không tìm được ai sẽ đi một mình, nhưng chị có thể hỏi thăm ở xung quanh đường Phủ Tiền một chút, tìm được người đi cùng đương nhiên sẽ có lời hơn rồi." Đối với Thư Nhan tám mươi đồng không được coi là nhiều, chỗ trống thì mang thêm chút hàng về cũng đã kiếm lại rồi, nhưng với Ngô Nguyệt Tú vừa mới kinh doanh, tám mươi đồng chính là con số thiên văn.
Hai người đang chuẩn bị xuống xe, tài xế đột nhiên gọi Thư Nhan lại, đưa một túi đồ cho cô: "Anh Phương nói tôi đưa cho cô."
"Anh Phương, anh Phương nào?" Ngô Tú Nguyệt tò mò hỏi.
Chiều nay Phương Trạch Vũ gọi điện thoại cho Thư Nhan nói mình có việc, không thể đưa cô tới Hàng Thành, điều khiến Thư Nhan sửng sốt là, anh phải đi làm đương nhiên sẽ không rảnh rỗi, hơn nữa cô cũng không cần anh đi cùng.
"Tôi một người bạn." Mở ra nhìn, bên trong là một chút trái cây và một chút đồ ăn nhẹ, còn có một hộp chocolate, Thư Nhan lấy chocolate ra nhìn, có chút kinh ngạc Phương Trạch Vũ lại đưa cho cô loại đồ này.
"Ui! Còn là đồ nhập khẩu nước ngoài nữa, người bạn này không bình thường đúng không?" Ngô Tú Nguyệt trêu đùa.
Thư Nhan cười cười, không nói gì thêm.
Nếu cô không muốn nói, Ngô Tú Nguyệt hiểu chuyện không tiếp tục truy hỏi, nhưng trong lòng lại nghĩ rốt cuộc bên cạnh Thư Nhan có người đàn ông nào họ Phương? Nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được người phù hợp, có thể là người bạn cô quen biết khi kinh doanh.