"Không sao, đêm qua tôi ngủ mấy tiếng rồi, bây giờ ngủ quá nhiều buổi tối sẽ không ngủ được, tôi đi xem với chị một chút." Thư Nhan cười nhạt nói.
Trước kia Thư Nhan thường xuyên tới bách hoá này, được xem là nơi nhộn nhịp nhất đường Phủ Tiền, nhưng Trương Hoa Tú nói cách bách hóa không xa, Thư Nhan cảm thấy không xa này phải thêm một dấu ngoặc kép, từ bách hóa tới cửa phía Nam cũng phải tới bảy, tám phút đi bộ, như vậy vẫn gọi là không xa?
"Không đến mức nói quá, nhưng tuyệt đối không được coi là con đường tốt, tiền thuê nhà bao nhiêu?" Thư Nhan đi dạo một vòng ở bên cạnh.
"Một tháng sáu trăm, một năm bảy ngàn, bà chủ chỗ này và tôi cũng được xem là bạn bè, không lấy phí chuyển nhượng của tôi, cô ấy còn thừa lại tiền thuê nửa năm, tôi chỉ cần trả tiền thuê nửa năm là được." Ngô Tú Nguyệt vẫn luôn chú ý tới nét mặt của Thư Nhan, chỉ sợ cô nói chỗ nào đó không ổn.
Người bạn này của Ngô Tú Nguyệt rất hào phóng, Thư Nhan nhìn thoáng qua, thì ra trước đó cũng là cửa hàng bán quần áo, là kiểu quần áo giá tương đối rẻ, nhìn chung cũng không tệ, nhưng lại cách trường đại học hơi xa, vậy nên kinh doanh cũng bình thường.
"Tôi nghe nói cửa phía Nam sắp bị phá dỡ và di dời, bên này sẽ không bị phá bỏ?" Thư Nhan hỏi.
Cũng không phải là không có khả năng này, trước đó cô ấy cũng nghe được mấy chuyện như vậy, có người nhận được thông báo chủ nhà phải phá bỏ và di dời, chuyên lừa bạn bè họ hàng và cả đồng hương.
"Có lẽ là không đâu." Ngô Tú Nguyệt hoảng sợ, cũng không phải là không có loại khả năng này.
Cô ấy nhanh chóng tìm mọi người xung quanh hỏi thăm tin tức, nhờ người quen hỏi thăm, chắc chắn nơi này sẽ không bị phá bỏ và di dời mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Tôi đã nói có lẽ cô ấy sẽ không gạt tôi mới đúng." Ngô Tú Nguyệt nhẹ nhàng thở phào.
"Là tôi lòng dạ nhỏ nhen."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-234.html.]
TBC
"Không phải, cẩn thận không sai, chị cũng nhắc nhở tôi, mở cửa hàng sao có thể hoang mang bối rối như vậy, tôi phải ổn định tinh thần, tích cóp chút tiền không dễ, chị nói xem nhỡ đâu thua lỗ, làm sao tôi xứng với ba bọn trẻ." Ngô Tú Nguyệt kìm nén tâm lý đang không ổn định, số tiền này chính là tiền mua nhà mang ra đầu tư kinh doanh, nhỡ đâu thua lỗ, thật sự sẽ lỗ sạch vốn.
Loại bỏ những khả năng này, Thư Nhan cảm thấy có thể thuê cửa hàng này, nhưng vị trí quần áo phải thay đổi một chút, về nếu chuyển nhượng thì phải để chủ nhà ra mặt ký hợp đồng thuê nhà một lần nữa.
"Chị nói xem nếu không phải có chị ở đây, tôi cũng không biết mấy thứ này." Ngô Tú Nguyệt vô cùng cảm kích nói.
Ký hợp đồng xong, Ngô Tú Nguyệt lại nhờ Thư Nhan xem giúp xem cửa hàng nên kinh doanh thế nào.
"Tôi cảm thấy chị hoàn toàn có thể mở một cửa hàng quần áo nữ cao cấp." Thư Nhan đề nghị.
"Cửa hàng quần áo nữ cao cấp? Giống chị, vậy thì không được, người bên này có thể mua nổi không?" Ngô Tú Nguyệt cảm thấy mọi người xung quanh không có tiền, học sinh cũng không có mấy ai có tiền, một bộ quần áo cũng gần bằng tiền lương nửa tháng, ai mua nổi chứ.
"Tôi thấy chị là đang coi thường sức tiêu thụ của mọi người bây giờ rồi, trước tiên không nói tiền tiêu vặt của các sinh viên càng ngày càng nhiều, chỉ với việc ở gần cửa phía Nam, sắp di dời rồi, đó đều là nhà giàu mới nổi, vẫn còn không mua nổi quần áo? Chị nên nhân lúc này vẫn còn ít hàng thời trang cao cấp, giành trước cơ hội dẫn đầu, đến lúc đó trở nên nổi tiếng, đám người chi tiêu cao ở bên này đều sẽ đến chỗ chị mua." Thư Nhan cảm thấy Ngô Tú Nguyệt thật sự quá coi thường người khác.
"Đám người chi tiêu cao?"
"Đúng vậy, chúng ta chia khách hàng thành ba loại A B C, loại A thuộc về đám người chi tiêu cao, loại B thuộc về những người thỉnh thoảng sẽ mua một chút đồ đắt tiền, loại C thuộc về những người chi tiêu bình thường. Mở cửa hàng nhất định phải nhắm vào một nhóm người nào đó làm mục tiêu, bên này gần trường đại học, rất nhiều quần áo đều tương đối bình dân rẻ tiền, tôi cảm thấy có thể mở một cửa hàng tương đối cao cấp một chút, học sinh vẫn thuộc vào nhóm người có chi tiêu cao, huống chi chị không chỉ nhằm vào học sinh, xung quanh có không ít dân cư, chắc chắn là có không ít khách hàng nhóm A."
"Vậy... Mở cửa hàng như vậy cần tiền vốn rất lớn đúng không?" Ngô Tú Nguyệt lo lắng mình không đủ tiền.
"Cũng kha khá, đến lúc đó tôi giúp chị lên kế hoạch hoạt động, thật ra Tú Tú cũng biết rất rõ, khi đó hoạt động khai trương của tôi tương đối thành công, sửa lại một chút là chị có thể sử dụng, để Tú Tú tới giúp chị hai ngày, đến lúc đó bắt đầu là được. Giai đoạn đầu đừng sợ tiền vốn, trước tiên chị phải bỏ vốn lớn một chút, sau đó tiền thu về càng lớn hơn, đừng keo kiệt bủn xỉn, có tôi giúp chị lên kế hoạch, to gan lên." Lúc này lá gan đủ lớn là có thể kiếm tiền.
"Được, nghe theo chị." Ngô Tú Nguyệt kiên định nói.